Bấy giờ, Yến Thành chìm trong buổi hoàng hôn lạnh lẽo, Tô Kiến Thanh nghe thấy giọng nói vỡ vụn từ phía sau:
“Kiến Thanh, nhớ kỹ lời tớ nói. Nếu dính dáng đến loại người như Chu Già Nam, bọn mình sẽ thảm lắm.”
Lần đầu tiên Vương Doanh Kiều cảnh báo cô như vậy.
Tô Kiến Thanh “ừ” một tiếng, nhưng trong lòng lại nghĩ: Nếu là tớ, tớ sẽ không để bản thân rơi vào hoàn cảnh này ngay từ đầu.
Lúc về đến phòng trọ của Vương Doanh Kiều, trời đã tối mịt. Vì phải khóa xe, Tô Kiến Thanh vào sau.
Khi cô bước vào cửa, căn phòng chìm trong bóng tối. Dưới ánh đèn leo lắt ngoài hành lang, cô nhìn thấy Vương Doanh Kiều ngồi bệt dưới đất, đầu gục lên hai đầu gối.
Cô khó hiểu hỏi: “Sao cậu ngồi đây?”
Cô vươn tay tìm công tắc đèn, “tách tách” hai tiếng, ánh sáng trong phòng vẫn không bật lên.
“Bị cúp điện à?”
Vương Doanh Kiều không đáp, chỉ có đôi vai hơi run lên như thể đang khóc.
Tô Kiến Thanh nhíu mày: “Tớ đang nói chuyện với cậu đấy.”
Cô ấy dừng lại, ngước nhìn cô bằng đôi mắt ngấn nước, giọng khàn khàn: “Tiền thuê trọ tháng này tớ dồn hết vào khoản phí phẫu thuật rồi.”
“… Tiền cậu nhận được từ mấy quảng cáo trước đâu?”
“Gửi về nhà rồi.”
Tô Kiến Thanh hỏi: “Còn tiền hắn đưa cho cậu đâu?”
Chữ “hắn” này là nhắc đến Chu Già Nam.
Vương Doanh Kiều lau nước mắt, âm thanh nghẹn ngào: “Cũng gửi về cả rồi. Cha của tớ nợ rất nhiều tiền.”
Tô Kiến Thanh im lặng, không biết nên nói gì mới phải.
Vương Doanh Kiều ngồi dưới đất, khóc một hồi thì cơn đau bên dưới lại kéo đến. Cô ôm bụng, còn chưa kịp ngã xuống thì đã được Tô Kiến Thanh đỡ lấy. Tô Kiến Thanh dìu Vương Doanh Kiều vào phòng, giúp cô ngồi xuống giường.
“Để tớ đi lấy cho cậu ly nước ấm.”
Tô Kiến Thanh bật đèn flash điện thoại, đi vào bếp đun nước, không ngờ chủ nhà không chỉ cắt điện mà còn khóa luôn cả nước.
Cô mở tủ lạnh lấy một bình nước khoáng ra, định đổ vào nồi đun sôi. Đang lóng ngóng vặn bếp ga, cô mới chợt nhớ ngay cả bếp điện cũng không thể dùng được. Cô rối trí xoay vòng vòng một hồi, cuối cùng nhận ra: Chỗ này không thể ở nổi nữa.
Cô quay về phòng, nói: “Cậu cần bao nhiêu? Tớ cho cậu mượn.”
Nhưng Vương Doanh Kiều lắc đầu: “Không cần. Tớ đi tìm Chu Già Nam, hắn sẽ giúp tớ.”
Nghe xong, Tô Kiến Thanh nhăn mặt: “Cậu vẫn còn muốn qua lại với cái gã đó?”
“Dĩ nhiên rồi, hắn là cây tiền của tớ mà, đâu thể cắt đứt dễ dàng như vậy?” Vương Doanh Kiều nói xong lại đứng dậy.
Vương Doanh Kiều bước đến trước mặt Tô Kiến Thanh. Nhìn khuôn mặt tái nhợt không chút huyết sắc ấy, Tô Kiến Thanh đưa tay giữ lại, đè người xuống giường, lạnh nhạt nói: “Để tớ đi thay cậu, đưa địa chỉ đây.”
Ba phút sau.
Tô Kiến Thanh chặn một chiếc taxi dưới chung cư.
Cô vừa báo địa chỉ, bác tài xế liền nhìn cô qua gương chiếu hậu, ánh mắt có phần dò xét, dường như đang thắc mắc, một cô gái như cô làm thế nào có thể ra vào nơi xa hoa như vậy. Lão ta không tin tưởng lắm, hỏi lại lần nữa để xác nhận, nhưng Tô Kiến Thanh không nhắc lại địa chỉ thêm lần nào nữa. Cô lạnh mặt, hướng ánh mắt ra ngoài cửa sổ.