Tô Kiến Thanh chưa từng nghĩ, đời này của cô sẽ còn gặp lại Kỳ Chính Hàn – người đàn ông mà cô chỉ gặp một lần lại chẳng may mang thương nhớ suốt mười năm ròng rã.
Sắp tới cô sẽ tốt nghiệp đại học, gần bốn năm trôi qua trong sự lặng lẽ, cô chẳng để lại bất kỳ dấu ấn nào trong thành phố rộng lớn này. Cuộc sống cứ thế trôi qua, như một kẻ sắp bị nhịp sống nơi đây cuốn phăng, bất lực mà rời đi.
Cô vẫn luôn nghĩ, không lâu nữa mình sẽ trở về thị trấn nhỏ ở miền Nam, tiếp tục cuộc sống bình thường như trước, nhưng nào ngờ số phận lại rẽ sang một hướng khác.
Cô chợt nhớ đến lời mẹ từng nói khi xem bói cho cô lúc nhỏ:
“Sau tuổi hai mươi, con sẽ gặp quý nhân của đời mình.”
Năm ấy cô vừa tròn hai mươi, thanh xuân rực rỡ như hoa đào đương độ.
Câu chuyện bắt đầu từ ngày đó.
Đây là lần thứ hai Tô Kiến Thanh xuất hiện trước cửa phòng khám nhỏ này.
Lúc Vương Doanh Kiều bước ra, cô đang tựa vào chiếc xe điện, cúi đầu nghịch điện thoại. Nhìn thấy bạn mình lê từng bước ra khỏi tòa nhà màu đỏ xỉn phía đối diện, cô vội vã chạy xe tới.
Vương Doanh Kiều ôm bụng, vừa ngồi lên yên sau liền nghiến răng chửi thề:
“Mẹ kiếp, sớm biết vậy tớ đã đến bệnh viện lớn cho rồi, tay nghề làm kiểu gì mà tàn nhẫn khϊếp! Ruột gan của tớ như muốn nháo nhào đây này.”
Mắng xối xả xong, khí lực cũng theo đó cạn kiệt.
Gương mặt xinh đẹp kia nhăn nhó đến mức ngay cả hàng lông mày cũng chẳng nâng lên nổi. Khi tựa đầu vào lưng cô, mặt mũi Vương Doanh Kiều bị ép đến méo mó. Vì ngồi nghiêng nên sợ ngã xuống, cô ấy càng siết chặt lấy eo Tô Kiến Thanh hơn.
Làm cô suýt nghẹt thở.
Sợ ảnh hưởng đến người ngồi sau, Tô Kiến Thanh cố gắng chạy xe chậm hết mức có thể. Nhưng lạ là chẳng nghe thấy tiếng càm ràm quen thuộc từ phía sau, cô cảm thấy bất an, đang định mở miệng hỏi thì bỗng nhiên cảm giác có dòng nước ấm chảy xuống cổ mình.
Và rồi cô nghe tiếng nức nở nghẹn ngào của Vương Doanh Kiều: “Kiến Thanh…”
“Ừ.”
“Giúp tớ gϊếŧ chết thằng khốn Chu Già Nam được không?”
Nhờ ơn của gã Chu Già Nam đó đây đã là lần thứ hai Vương Doanh Kiều phá thai.
Cô ấy mắng hắn đã thành thói quen, đến mức Tô Kiến Thanh cũng xem những lời oán trách ấy như chuyện thường tình. Cô chẳng buồn cảm thán, chỉ bình tĩnh đáp:
“Gϊếŧ người là phạm pháp đấy.”
Vương Doanh Kiều nghe vậy liền bật cười khanh khách, nhưng chưa cười được mấy giây lại yếu ớt thở dài, ôm bụng nhăn nhó:
“Trời ơi, đừng chọc tớ cười. Mỗi lần cười một cái là đau muốn chết luôn này.”
Cô ấy bóc một viên kẹo nhét vào miệng, giọng mơ màng:
“Cậu đoán xem lúc nằm trên bàn phẫu thuật, tớ đã nghĩ gì?”
“Chu Già Nam.” Kiến Thanh không cần suy nghĩ đã trả lời ngay.
“Chính xác. Nhưng không phải là kiểu muốn ôm hôn tình tứ đâu, mà là muốn chặt cái đó của hắn đem cho chó ăn.”
“…” Kiến Thanh lần đầu tiên biết thì ra “nhớ nhung” cũng có nhiều dạng như vậy.
“Cảm ơn cậu, Kiến Thanh.”
“Cảm ơn chuyện gì?”
“Cảm ơn cậu đã không mắng tớ tự làm tự chịu.”
Cô lịch sự đáp lại:
“Không cần cảm ơn.”