Anh không hòa mình vào bất kỳ nhóm nam nữ nào trong phòng, toàn thân toát lên vẻ lạnh nhạt, như thể đã nhìn thấu sự phồn hoa, dường như chẳng bận tâm đến những phù du. Giữa đám công tử ăn chơi, anh lại là người trầm ổn nhất.
Đôi mắt sâu thẳm kia, chỉ một thoáng đã kéo cô trở về mười năm trước.
Nhìn vào ánh mắt anh, cô biết Kỳ Chính Hàn không nhận ra mình. Cũng phải thôi. Bọn họ chỉ gặp nhau một lần, hơn nữa, thời gian có thể làm thay đổi mọi thứ. Cô đã trang điểm, dung mạo cũng không còn như trước.
Nhưng với cô, Kỳ Chính Hàn là người cô đã thương nhớ suốt bao năm qua.
Khi ký ức về chàng thiếu niên năm nào dần bị thời gian làm phai nhạt, thì hôm nay những đường nét ấy lại hiện lên thực rõ ràng, chỉ là giờ đây anh đã trở thành một kẻ phong lưu đa tình.
Cô và anh nhìn nhau rất lâu, lòng bàn tay cô rịn mồ hôi, những lời đã chuẩn bị từ trước đều quên bẵng, ngay cả bước chân cũng khựng lại bên ngoài bậc cửa.
Không chỉ anh, những người khác trong phòng cũng chú ý đến cô. Sau khi liếc nhìn nhau xác nhận rằng không ai biết cô là ai, bỗng có một người cất giọng cười cợt:
“Ai gọi bánh bột ngô đến đây vậy?”
(Bánh bột ngô – Trong một số phương ngữ miền Nam Trung Quốc, ám chỉ người làm nghề “đặc biệt”.)
Tô Kiến Thanh hiểu rõ ý trêu chọc trong câu nói đó.
Cô liếc nhìn, thấy Kỳ Chính Hàn hơi nghiêng đầu, khóe môi thấp thoáng một nụ cười nhạt, như thể chỉ tùy ý hòa theo bầu không khí xung quanh.
Cô đáp lại: “Tôi đến tìm người.”
Không khí trong phòng thoáng chốc lặng xuống.
Cô nói tiếp: “Xin hỏi, ai là Chu Già Nam?”
Tô Kiến Thanh vừa dứt lời, một người đàn ông từ cửa bên của phòng khách bước ra.
Có vẻ như vừa đi vệ sinh xong, hắn một tay kéo khóa quần, một tay nhấc điếu thuốc ngậm trên môi xuống, dí tàn thuốc vào gạt tàn.
Hắn không thèm để ý những tiếng gọi “anh Nam” xung quanh, chỉ chậm rãi ngước mắt nhìn cô gái vẫn đang đứng ngoài cửa.
Gã đàn ông này hẳn là Chu Già Nam. Hắn trông rắn rỏi hơn trên ảnh, nhưng sự phong lưu ẩn trong ánh mắt lại không thể hiện hết qua những bức hình. Nhấc mày, nheo mắt, mỗi động tác nhỏ đều mang theo vẻ quyến rũ đầy mị hoặc.
Thì ra đây là người khiến Vương Doanh Kiều si mê đến mức mất cả lý trí.
Chu Già Nam dừng lại trước mặt cô, ánh mắt trắng trợn lướt trên người cô, chẳng chút che giấu.
Xác nhận mình không tìm nhầm người, Tô Kiến Thanh bất ngờ buông một câu: “Chu Già Nam, anh có phải đàn ông không?”
Những người xung quanh bật cười ha hả.
“Má, anh Nam, con bé này hỏi anh có phải đàn ông không kìa. Mau cởϊ qυầи cho nó sờ thử xem!”
Chu Già Nam liếc xéo gã kia, giọng lười biếng: “Mày muốn ăn đòn?”
Rồi hắn sải bước ra ngoài, tiện tay đóng cửa phòng khách, cắt đứt đám người đang hóng chuyện ở bên trong.
Đứng trong hành lang, hắn tựa người vào cây cột lớn bên cạnh, rút từ túi ra một điếu thuốc, châm lửa.
“Biết tôi?”
Hắn cao hơn Tô Kiến Thanh một đoạn, đứng trên cao nhìn xuống, giọng điệu tùy tiện. Hắn chẳng buồn để ý xem cô có khó chịu với khói thuốc hay không, cứ thế nhả từng làn khói mờ vào mặt cô.