Vừa lên đến phòng của mình, tôi mệt mỏi nằm ngủ thϊếp đi. Đánh 1 giấc ngủ ngon lành cho đến sáng hôm sau.
Tiếng chuông inh ỏi vang lên, tôi mơ mơ màng màng nhấc máy: "Alo, ai vậy?"
Giọng nói quen thuộc từ đầu dây bên kia truyền đến: "Là tớ.”
“Là cậu à? Có chuyện gì vậy?”
Giọng Kỳ Niên đầy mệt mỏi vang lên: “Cậu có thể đến đồn cảnh sát một chuyến không?”
Tôi im lặng một lúc rồi đồng ý với cậu ấy.
Thật ra việc tôi đến đồn cảnh sát cũng chẳng phải ngày một ngày hai. Bố của thân thể này vốn là 1 cảnh sát kỳ cựu, hối tiếc duy nhất của ông là không thể để tôi tiếp quản sự nghiệp của mình.
Quả thật việc trở thành cảnh sát sẽ giúp tôi tiếp cận các vụ án hơn, nhưng nhìn vào tình yêu của ông ấy với công việc khiến tôi không thể nào nhẫn tâm xuống tay được. Tuy rằng tôi rất hận cảnh sát, nhưng đó là Tô Lục Hạ, chứ không phải Lục Tiểu Thất.
Tôi mãi suy nghĩ rất nhiều chuyện, đến nơi từ lúc nào cũng không hay biết.
Vừa bước vào trong, tôi liền bị cảnh trước mắt dọa cho giật mình. Chỉ mới một đêm trải qua mà cả đồn cảnh sát nặng nề u ám. Nhìn sắc mặt ai cũng trắng bệch, mặt chẳng có chút sức sống.
Tôi ho khan vài tiếng rồi cầm túi đồ ăn lên cao: “Tôi có mua một ít bánh bao, mọi người lót dạ tạm nhé!”
Một người tiến đến cầm lấy túi đồ trong tay tôi rồi đáp: “Cảm ơn cô, cô Lục, đội trưởng những người khác trong phòng đợi cô đấy. À đúng rồi, nếu có thể cô đừng xem mấy tấm ảnh thi thể kia nhé! Cô không chịu được đâu.”
Tôi khẽ gật đầu tỏ ý đã hiểu rồi đi thẳng về phía căn phòng bên trái.
Hình như phía trong đang rất căng thẳng phải? Tôi đã gõ cửa nhiều lần nhưng chẳng ai mở. Cửa cũng không mở được ở bên ngoài, bị khóa ở trong rồi.
Hết cách tôi đành nhắn tin cầu cứu Kỳ Niên, người đang ngồi phía trong kia.
Rất nhanh, cánh cửa được mở ra. Tôi tò mò liếc nhìn vào bên trong, hình như tôi đến không đúng lúc thì phải?
Nhìn dáng vẻ này hình như mới có một trận cãi vã với nhau. Ở kia tên La Phúc ngồi đó càu nhàu, nhìn thấy tôi, vẻ mặt hắn lại càng đen hơn. Cảm giác hắn ta hận không thể xé xác tôi ra làm hai nửa.
“Cô đến rồi thì vào đi.” Giọng nói ôn tồn vang lên, tôi hướng cặp mắt về nơi chính giữa kia. Trên khuôn mặt của người này có 1 vết sẹo kéo dài từ lông mày xuống mắt trái. Theo tôi nhớ là nó có khi ông ấy thực hiện nhiệm vụ giải cứu, bị nạn nhân mất kiểm soát tạo ra.
“Đội trưởng Trần, có chuyện gì chú gọi cháu đến vậy?” Tôi bước đến ngồi cạnh Kỳ Niên rồi hỏi Trần Sở.