Lừa Được Anh Người Yêu Trong Game Kinh Dị Sinh Tồn

Quyển 1: Trường Trung học Xuyên Dương - Chương 5

Cô ấy… Đang ngủ sao?

Ở nơi quỷ dị này, trong khoảng thời gian mà trò chơi có thể gϊếŧ chết bất cứ ai bằng bất kỳ cách nào. Vậy mà, cô ấy, ngủ rồi?

Bầu không khí lại một lần nữa rơi vào im lặng.

Dù đúng là lời của anh Triệu có hơi dài dòng một chút, nhưng lại ngủ gật thế này…

Sắc mặt của các người chơi bất tri bất giác đã trở nên tự nhiên hơn không ít. Sự khϊếp sợ khiến họ tạm thời quên đi nỗi sợ hãi.

Nhưng sắc mặt của anh Triệu lại trở nên khó coi. Trước gương mặt say ngủ ngọt ngào kia, những lời cảnh báo nghiêm túc vừa rồi của anh ta bỗng dưng trở nên vô nghĩa.

"Dậy ngay!"

Anh Triệu cau mày, nét mặt cực kỳ dữ tợn.

"Dáng vẻ này của cô, vừa nhìn đã biết là gánh nặng. Cô muốn kéo cả bọn chúng tôi chết chung với cô à?"

Được anh ta nhắc nhở, những người khác cũng bừng tỉnh, ánh mắt họ nhìn Nguyễn Oánh tràn ngập ác ý.

Rõ ràng, trông cô ta yếu ớt thế kia, nếu gặp quỷ chắc chắn chỉ có nước bó tay chịu chết, đúng là một gánh nặng.

Trong trò chơi sinh tồn, tính mạng mình là quan trọng nhất, ai cũng tự lo cho thân mình, chẳng ai muốn lãng phí dù chỉ một tia hy vọng sống sót để bảo vệ cô ta qua màn, huống chi cô ta còn đang tự tìm đường chết.

"Trò chơi đã bắt đầu được năm phút rồi, chúng ta có nên rời khỏi phòng nghỉ, đi xem xét một chút không?" Cô gái tóc ngắn ngồi trong góc phòng bỗng đứng dậy.

Chàng trai mặc áo caro hung tợn trừng mắt nhìn Nguyễn Oánh một cái rồi cướp lời nói: "Đi thôi, để mặc cô ta ở đây."

Không ai trả lời ngay, nhưng hầu hết mọi người đều lộ vẻ đồng tình. Có lẽ chỉ vì một chút đạo đức còn sót lại mà họ không thể thốt ra từ "Được".

Lúc này, Nguyễn Oánh cuối cùng cũng ngẩng đầu khỏi bàn. Cô nắm tay phải lại, nhẹ nhàng xoa má, đôi mắt còn hẵng ngái ngủ.

"Xin lỗi nhé."

Giọng nói của cô trong trẻo, ngọt ngào, mang theo chút âm điệu ngái ngủ mềm mại, khiến người nghe không thể nào tức giận nổi.

Bầu không khí cũng vì thế mà vô tình dịu đi đôi chút.

"Không khí ở đây quá ngột ngạt, mà tôi lại rất buồn ngủ, nên lỡ thϊếp đi mất."

Ánh mắt của Nguyễn Oánh đầy vẻ áy náy.

Dù cô không quan tâm đến việc có được hồi sinh hay không, cũng chẳng bận tâm đến trò chơi này, nhưng ngủ gật khi người khác đang nói chuyện đúng là hơi thiếu tôn trọng.

Thế nên cô đứng dậy, đi đến bên cửa sổ, định mở ra để thông gió, xua đi cơn buồn ngủ.