Nhưng vừa mới mở ra một khe nhỏ, cô đã không thể đẩy tiếp.
"Hửm?"
Nguyễn Oánh biết mình thể trạng yếu ớt, cửa sổ quá chặt không mở nổi cũng là điều bình thường, nên quay sang nhờ người khác: "Có ai giúp tôi mở cửa sổ không?"
"Vớ vẩn." Anh Triệu cau mày mắng, trông có vẻ rất bực mình.
"Để tôi."
Thanh niên đeo kính, mặc áo thun lập tức tiến đến, đưa tay đỡ lấy khung cửa sổ, dồn sức đẩy sang một bên.
Thế nhưng, tấm kính vẫn đứng yên bất động.
Anh ta sững sờ, bèn dùng cả hai tay bám lấy mép cửa sổ, nghiêng người ra sau, cố gắng đẩy mạnh hơn, nhưng dù có làm cách nào, cửa sổ vẫn không nhúc nhích dù chỉ một ly.
Vẫn chỉ có một khe hở duy nhất. Ánh nắng rọi xuống ngón tay anh ta đang tái nhợt vì dùng sức quá mạnh, phản chiếu một luồng chết chóc tĩnh lặng.
Gương mặt anh ta lập tức trắng bệch, môi run rẩy chẳng thốt nên lời.
Chàng trai mặc áo caro cũng nhanh chóng nhận ra, sắc mặt vừa khôi phục lại phần nào cũng ngay lập tức trở nên tái mét.
"Không mở được sao?"
Anh Triệu cau mày, nét mặt từ bực bội chuyển thành nghiêm túc. "Để tôi thử xem."
Anh ta bước đến một cửa sổ khác phía sau, kéo chốt xuống, đẩy kính ra.
Nhưng đẩy được một nửa, anh ta cũng không đẩy tiếp được nữa. Cửa sổ vẫn chỉ mở ra một khe nhỏ, rộng y hệt như khe cửa sổ kia.
Sắc mặt anh ta tối sầm lại.
Trong lòng mọi người vốn đã thấy bất an, nay lại thấy cửa sổ quái dị thế này, ngay cả vẻ mặt anh Triệu cũng trở nên nghiêm trọng thì lại càng thêm lạnh gáy, như thể máu trong người cũng đang đông cứng lại.
"Có quỷ..."
Thanh niên đeo kính, mặc áo thun nhìn chằm chằm vào cửa sổ, ánh mắt dần trở nên hoảng loạn.
Chỉ hai từ đơn giản đó thôi cũng đủ khiến tất cả mọi người rùng mình.
"Không cần lo lắng."
Nguyễn Oánh bỗng phá vỡ bầu không khí im lặng: "Tôi nghĩ tôi hiểu rồi."
Cô chỉ vào đường rãnh trượt bên dưới cửa sổ.
"Rãnh trượt của cửa sổ có gắn một thanh kim loại để chặn lại. Thế nên không đẩy ra được cũng là bình thường, chẳng liên quan gì đến ma quỷ cả."
Thật sao?
Ngẫm lại thì đúng là có lý. Một số gia đình không lắp cửa sổ chống trộm sẽ chặn đường trượt bằng một vật cản để đảm bảo an toàn, tránh cho trẻ em trèo ra ngoài. Đây cũng là cách khá phổ biến.
Mọi người đều bất giác thở phào nhẹ nhõm.
Thanh niên đeo kính, mặc áo thun đứng gần đó lập tức ghé mắt lại xem xét, sau khi nhìn rõ thì thở phào một hơi thật dài, thậm chí còn thở dốc hai cái: "Chắc tôi nhát quá, vừa nãy tự dọa mình."