Không hổ danh là đồng hồ, còn có cả chức năng đếm ngược.
Người phụ nữ trung niên kia trợn tròn mắt, giơ đồng hồ lên nhìn chằm chằm, thần trí hoảng hốt như một con cá sắp chết, giãy giụa trong vô vọng: "Chết rồi? Tôi thực sự chết đã rồi sao?"
Không ai lên tiếng. Anh Triệu cười khẩy.
"Không, không thể nào!" Dường như bị tiếng cười nhạo của anh ta kí©ɧ ŧɧí©ɧ, người phụ nữ gần như phát điên, thô bạo giật chiếc đồng hồ ra, mở cửa phòng nghỉ, lao ra ngoài.
"Đừng kích động..." Một cô gái tóc ngắn ngồi trong góc đứng bật dậy, định kéo bà ta lại, nhưng chỉ kịp chạm vào tay nắm cửa.
"Đừng ra ngoài!"
Anh Triệu quát lớn, giọng nói sắc lạnh. "Chúng ta không thể chết thêm một người nữa!"
Những lời này khiến người ta lạnh sống lưng.
"Trò chơi này rất khó." Vẻ kiêu ngạo lúc ban đầu trên gương mặt anh Triệu hoàn toàn biến mất, thay vào đó là sự nghiêm túc và nặng nề.
"Thông thường, nhiệm vụ tân thủ sẽ yêu cầu sống sót trong một ngày một đêm, nhưng lần này chỉ có bốn tiếng."
"Thời gian sống sót càng ngắn, chứng tỏ quái vật trong trò chơi càng nhiều, càng mạnh, và độ nguy hiểm càng cao."
Mọi người dần trấn tĩnh lại, bắt đầu suy nghĩ cách sinh tồn.
Một chàng trai mặc áo sơ mi kẻ caro hỏi: "Vậy... có phải số lượng NPC cung cấp manh mối cũng sẽ nhiều hơn không?"
Lời vừa dứt, một tiếng thét thê lương xuyên thấu không khí vang lên nhưng rồi đột ngột im bặt, như thể có thứ gì đó đã bóp nghẹt cổ họng.
Giọng này… Nghe rất giống giọng của người phụ nữ trung niên lúc nãy.
Bầu không khí chết lặng.
Chàng trai kia đổ mồ hôi lạnh, từng giọt từng giọt túa ra, khiến trán anh ta ướt đẫm.
"Bà ta chết rồi." Anh Triệu bình thản nói, thái độ như thể đã sớm quen với chuyện này.
Nhìn xuống đồng hồ, số người chơi đã giảm xuống còn 9.
Chỉ trong vòng chưa đầy một phút… Một con người bằng xương bằng thịt cứ thế mà chết rồi.
Cơn hoảng loạn trào dâng trong lòng tất cả mọi người.
Cô gái trẻ kia hoàn toàn mất đi sự bình tĩnh, hai tay ôm chặt ngực, cúi gập người, há to miệng thở dốc, vẻ mặt đau đớn.
Những người khác cũng mặt mày tái mét, tim đập thình thịch, cơ thể như không còn nằm trong tầm kiểm soát của họ nữa.
"Thấy chưa?"
"Đây là một trò chơi sinh tồn. Không phải một vở kịch vui vẻ dành cho các người đóng vai chính." Anh Triệu nhếch mép, ánh mắt sắc bén quét qua từng người mới.
"Những quỷ hồn trong trò chơi này rất mạnh. Nếu gặp phải, cách duy nhất là chạy trốn hoặc ẩn nấp. Hơn mười giây vừa rồi các người đều đã được tận mắt chứng kiến."
Anh ta đang ám chỉ người phụ nữ trung niên đã chết kia.
Sống lưng tất cả mọi người đều lạnh toát, cô gái trẻ kia không thể ngừng run rẩy, ôm chặt lấy chính mình, bật khóc nức nở.
"Đừng vì muốn giải mã cốt truyện mà chủ động tiếp cận đám ma quỷ kia. Chúng không chờ các người nói xong đâu, mà sẽ xé xác các người ngay lập tức đấy."
"Huống hồ, việc thu thập manh mối cốt truyện vô cùng khó khăn. Tôi đã trải qua rất nhiều ván game, nhưng chưa từng thấy ai có số cái số may mắn, phá giải toàn bộ cốt truyện."
"Trong trò chơi sinh tồn này, dù có may mắn nhặt được manh mối, thì cũng chỉ giúp chúng ta trốn tránh quỷ quái tốt hơn mà thôi."
"Bất kể trong tình huống nào, ý nghĩa tồn tại của người chơi chỉ là bị săn đuổi cho đến chết."
Mọi người càng nghe sắc mặt càng tái nhợt, hai tay vô thức siết chặt.
"Nghe rõ rồi chứ?"
Bên ngoài rõ ràng là ban ngày, nhưng ánh nắng lại như lớp keo đông đặc, dày đặc đến cực hạn, không có kẽ hở, khiến người ta nghẹt thở.
Trong không khí chỉ còn lại tiếng thở dồn dập đầy hoang mang.
Thế nhưng, giữa những hơi thở hỗn loạn ấy vẫn có một nhịp thở bình thản, yên ổn.
Bởi vì, ngay lúc này, Nguyễn Oánh đang mệt mỏi gục đầu trên bàn, hơi thở đều đặn.
"..."