Ba Nhỏ Hào Môn Cũng Muốn Đi Học

Chương 7

Cô gái tên Ngu Đề hừ nhẹ một tiếng, rồi ghé lại gần người anh trai. “Anh, anh cũng không vui sao?”

Ngu Thương vẫn chăm chú nhìn lên sân khấu, không trả lời.

Ngu Đề tự nói tiếp: “Em thì thấy mợ út này cũng được đấy chứ, trẻ trung, còn có thể chơi chung với bọn mình. Không giống chú út, lúc nào cũng lạnh lùng như băng, chẳng thân thiện chút nào.”

Ngu Thương chỉ đáp lại: “... Em chỉ biết chơi thôi.”

Trên sân khấu, Điền Nguyễn vì quá căng thẳng nên cúi gằm đầu nhìn chằm chằm xuống sàn, như thể dưới đó có cả đống tiền đang chờ cậu nhặt.

MC thao thao bất tuyệt kể một tràng tình sử “tưởng tượng” giữa hai người, cuối cùng còn tổng kết: “Chuyện tình giữa ngài Ngu và ngài Điền có thể nói là gặp nhau là trúng tiếng sét ái tình, gặp lại thì rung động, lần thứ ba đã định cả đời!”

Điền Nguyễn: “...”

Anh còn có thể nói bịa thêm chút nào nữa không vậy?

Điền Nguyễn hỏi Ngu Kinh Mặc: “Hôm nay có phải hắn đi làm không công không?”

Ngu Kinh Mặc đáp ngắn gọn: “Không.”

MC suýt chút nữa muốn ngã quỵ ngay tại chỗ, cái miệng này đúng là… Nhưng vẫn cố gắng vớt vát, đưa micro về phía Điền Nguyễn: “Ngài Điền, ngài có cảm nghĩ gì không ạ?”

Điền Nguyễn chớp chớp mắt: “Tôi không có cảm nghĩ gì cả.”

MC vẫn cố giữ nụ cười trên môi: “Vậy… ngài có kỳ vọng gì cho tương lai không?”

Điền Nguyễn nhìn thẳng, ánh mắt kiên định: “Sống sót.”

MC: “…”

Mọi người: “…”

Sống sót… cũng tính là kỳ vọng sao? Quả thật là trả lời cho có.

MC cười đến mức khóe miệng như muốn rách ra, vội vàng chuyển micro sang Ngu Kinh Mặc: “Vậy ngài Ngu, ngài có kỳ vọng gì cho tương lai không?”

Ngu Kinh Mặc bình tĩnh đáp: “Cuối năm, doanh thu của chi nhánh công ty đạt 1 tỷ.”

Mọi người cạn lời, đặc biệt là nhóm Giám đốc chi nhánh công ty dưới quyền anh, toàn bộ đều hóa đá ngay tại chỗ.

Cái quỷ gì vậy? Đến trễ trong ngày cưới thì thôi đi, lại còn biến hôn lễ thành buổi họp thường niên, công khai phê bình đám người họ — những kẻ ngoài mặt thì chỉnh tề, bên trong thì rối như tơ vò, toàn là mấy "Tổng giám đốc" giả vờ nghiêm túc ư?

MC cố cười gượng: “Ha ha, ngài Ngu thật đúng là nhớ đến ngày họp thường niên, vậy thì để chúng ta cùng rửa mắt chờ mong nhé. Hiện tại, mời hai vị bắt đầu tuyên thệ và trao nhau nụ hôn.”

Ngu Kinh Mặc lạnh nhạt: “Không cần.”

Một lễ cưới mà không có nhẫn, không lời thề, không cả nụ hôn — thế này còn gọiì là hôn lễ gì chứ?

Mọi người nhìn sang Điền Nguyễn với ánh mắt càng lúc càng khinh bỉ. Ai nấy đều ngầm hiểu trong lòng xem ra cái tên Điền Viễn này, trong mắt Ngu Kinh Mặc chẳng qua chỉ là hữu danh vô thực.

Điền Nguyễn chẳng biết gì về thương trường — nơi người lừa ta gạt, lòng dạ xoay chuyển như bánh răng. Nghe được câu từ chối của Ngu Kinh Mặc, cậu lại nhẹ nhàng thở ra từ đáy lòng. Nhưng đúng lúc ấy, cậu cảm nhận được ánh nhìn lạnh lẽo và sâu lắng bên cạnh.

Cảm thấy mình nên nói gì đó, Điền Nguyễn vội vàng mở miệng: “Vậy… ờ… mọi người ăn ngon uống vui nhé, đừng khách sáo.”

Mọi người: “……” Đây thật sự là một buổi hôn lễ sao?

Ngu Kinh Mặc vẫn thản nhiên nhìn chăm chú vào cậu, giọng điệu không lộ cảm xúc: “Tuy không có nhẫn, nhưng tôi có món quà muốn tặng cho cậu.”

Điền Nguyễn ngơ ngác: “Hả?”

Ngu Kinh Mặc nhẹ nhàng vén tay áo lễ phục bên trái, để lộ phần cổ tay áo sơ mi trắng muốt. Chiếc áo sơ mi được cài lại bằng đôi khuy áo hình hoa hồng màu bạc, khiến bộ lễ phục có phần cũ kỹ kia bỗng thêm một nét lãng mạn nhẹ nhàng.

Ngón tay của Ngu Kinh Mặc thon dài, khớp xương rõ ràng như ngọc trắng lạnh, khéo léo xoay chuyển. Chỉ trong ba nhịp, khuy áo đã được mở ra.

Điền Nguyễn chăm chú nhìn từng động tác tay của Ngu Kinh Mặc, tim không khỏi đập mạnh.

Trên mu bàn tay anh, những đường gân xanh uốn lượn như sông dài trên mặt đất; còn các ngón tay thì giống như những ngọn núi cao sừng sững, toát lên vẻ mạnh mẽ và đầy sức sống.

Trong khoảnh khắc ấy, Điền Nguyễn đột nhiên nhớ lại khi bị Ngu Kinh Mặc kéo lên từ cửa sổ, đôi tay này cũng nhẹ nhàng mà hữu lực như vậy.

Một âm thanh khe khẽ vang lên, kéo ánh mắt Điền Nguyễn quay lại.

Ba vòng chuỗi hạt gỗ đàn hương treo trên cổ tay Ngu Kinh Mặc, trên đó đính kèm một miếng ngọc Dương Chi nhỏ nhắn.

Một mặt miếng ngọc khắc hình chòm sao, mặt còn lại là bùa chú.

Ngu Kinh Mặc tháo chuỗi hạt xuống, nâng tay phải của Điền Nguyễn lên, nhẹ nhàng đeo vào cho cậu.

Gỗ đàn còn lưu lại hơi ấm và mùi hương thuộc về Ngu Kinh Mặc, còn miếng ngọc Dương Chi trông có vẻ bình thường nhưng trong giới ngọc thạch, loại ngọc thuần khiết như vậy tuyệt đối không hề rẻ.

“Cái này tặng cho cậu.” Ngu Kinh Mặc nhìn thẳng vào mắt Điền Nguyễn, nói khẽ: “Đây là mẫu thân ta cầu được từ chùa Linh Sơn, có thể trừ tà, trấn ma.”

Khi nói bốn chữ “trừ tà, trấn ma”, giọng nói anh như mang theo một tầng ẩn ý không thể nắm bắt.