Điền Nguyễn mất nửa nhịp mới phản ứng lại, cả ngườ run lên, bàn tay khẽ rung nhẹ.
Ngu Kinh Mặc nắm chặt tay cậu, như thể muốn nhìn thấu tất cả biểu cảm và ẩn ý phía sau, “Sao vậy, sợ à?”
Điền Nguyễn cố gắng giữ bình tĩnh: “Ngài Ngu, chuyện phong kiến mê tín không nên tin.”
Ngu Kinh Mặc: “…”
Điền Nguyễn rút tay lại, cúi đầu nhìn chuỗi hạt trên cổ tay, đây là món quà đầu tiên cậu nhận được kể từ khi đến thế giới này. Cậu ngẩng đầu, mỉm cười chân thành: “Cảm ơn, tôi rất thích.”
Ngu Kinh Mặc khẽ cong khóe môi: “Nếu thích, thì đeo mỗi ngày.”
Điền Nguyễn: “…Được thôi.”
Trong lòng cậu nghĩ thầm: Chờ tôi chạy rồi, xem anh còn nhìn chằm chằm tôi kiểu gì.
Đúng lúc ấy, một giọng nói già nua vang lên, nặng nề: “Kinh Mặc, sao con có thể đưa chuỗi hạt đó cho người khác? Đó là thứ mẹ con cầu được, con đã đeo hơn hai mươi năm nay rồi.”
Người trong bàn tiệc của nhà họ Ngu đều biết chuỗi hạt đó có ý nghĩa phi thường. Trừ lúc tắm, Ngu Kinh Mặc hầu như chưa bao giờ tháo ra. Vậy mà giờ lại nói cho là cho.
Điền Nguyễn nghe nói chuỗi hạt đã được đeo hơn hai mươi năm, lập tức hiểu ra tầm quan trọng của nó, lên tiếng: “Hay là trả lại cho anh đi.”
Ngu Kinh Mặc vẫn giữ chặt tay cậu, giọng nói bình tĩnh mà mang theo uy nghiêm không thể kháng cự: “Cậu cứ đeo đi. Từ giờ trở đi, nó là bùa hộ mệnh của cậu, sẽ không ai dám động đến cậu nữa.”
Điền Nguyễn sững người. Ngu Kinh Mặc làm vậy là vì sợ cậu bị người ta ức hϊếp sao?
Ngu Kinh Mặc nói: “Nếu là tấm chắn, thì nên kiên cường một chút.”
Điền Nguyễn không biểu cảm, chỉ khẽ đáp: “Ừ.”
Thì ra anh muốn cho cậu một “tấm chắn” giống như kim bài miễn tử, để ra ngoài không làm mất mặt “chủ nhân” là anh.
Có chuỗi hạt này, còn hiệu quả hơn cả nhẫn. Từ nay về sau, ai cũng phải dè chừng Điền Nguyễn. Dù trong lòng có khinh thường thì ngoài mặt cũng phải cung kính.
Nhưng những điều đó chẳng nằm trong mối bận tâm của cậu. Suy nghĩ của NPC, cậu không rảnh mà để ý. Điều quan trọng là làm sao thoát khỏi cốt truyện dưới mí mắt của Ngu Kinh Mặc đây.
-
Tiệc cưới vẫn tiếp tục.
Sau khi Ngu Kinh Mặc đưa ra chuỗi hạt gỗ đàn và ngọc bài đã mang bên người hơn hai mươi năm, quả nhiên những người đến chúc mừng đều trở nên khách sáo, lễ độ hẳn hoi.
Anh đưa Điền Nguyễn đi gặp người nhà của mình, chỉ vào ông lão thân hình hơi gù ngồi ở vị trí chủ tọa phía đông: “Đây là ông nội.”
Điền Nguyễn lễ phép chào: “Cháu chào ông nội ạ.”
Ông cụ nhà họ Ngu hừ lạnh một tiếng, không đáp lại.
Cậu cũng không để bụng. Ngu Kinh Mặc lại tiếp tục giới thiệu: “Đây là chú ba, đây là chú tư, đây là anh họ con của chú ba. Đây anh ba và chị ba, con của chú tư và mợ tư… Còn đây là con gái họ, Ngu Đề.”
Và đó mới chỉ là họ hàng trong nhà chính, nếu tính cả thân thích bên ngoại và họ hàng xa, ít nhất cũng phải hơn trăm người.
Điền Nguyễn căn bản không nhớ nổi ai với ai, chỉ gật đầu với từng người mình gặp.
Ngu Kinh Mặc liếc nhìn cậu: “Cậu là mèo chiêu tài à?”
Điền Nguyễn gật đầu: “…”
Khóe môi Ngu Kinh Mặc khẽ cong lên, rõ ràng là đang mỉm cười trêu chọc.
Sau đó, cậu chỉ cần đóng vai người kết hôn với Ngu Kinh Mặc, giống như một con hồ ly tinh được cưng chiều ngồi chễm chệ trên giường, tiếp nhận từng ly rượu mời là được.
“Tôi không uống rượu.” Điền Nguyễn nói.
Ngu Kinh Mặc đổi ly vang đỏ của cậu thành nước có ga: “Cái này không có cồn.”
“Cảm ơn.” Cậu uống một ngụm, vị anh đào mát lạnh, thơm ngon dễ chịu, nghĩ chắc đây là đồ chuẩn bị riêng cho những người không uống được rượu.
Ngu Kinh Mặc hỏi: “Dị ứng với cồn à?”
“Không phải, chỉ là tôi gần như chưa từng uống bao giờ.”
Từ xa, Ngu Kinh Mặc thấy mấy vị Tổng giám đốc ngoại quốc đang nâng ly với anh, bèn nói:“Tôi qua đó một chút, cậu đừng chạy lung tung.”
“Ừ.”
Điền Nguyễn nhìn theo anh bước về phía góc hội trường, chào hỏi vài vị khách quý người nước ngoài. Mỗi người đều toát ra khí chất đĩnh đạc, họ trò chuyện bằng một thứ ngôn ngữ pha trộn giữa Trung – Anh – Pháp.
Lúc này, Hạ Lan Tư từ trong bóng sáng bước đến, giơ ly rượu vang đỏ trêu chọc: “Chúc mừng tân hôn.”
Điền Nguyễn gật đầu, máy móc lặp lại câu chúc tiêu chuẩn: “Cảm ơn đã chúc mừng, rất vinh hạnh được đón tiếp.”
Hạ Lan Tư bật cười: “Cậu là người máy à?”
Điền Nguyễn đáp lại: “Nếu theo cách nhìn của tôi, thì các người mới là người máy.”
Trong kịch bản gốc, nhân vật phụ như cậu, một NPC trong trò chơi, sinh ra là để giao nhiệm vụ cho vai chính, tạo tình huống nguy hiểm, phát phần thưởng rơi rớt, và cuối cùng là làm nền cho con đường huy hoàng của vai chính.
Mà vai chính công trong truyện này, Ngu Thương, lúc này đang đứng cách đó mười mét, vừa nói chuyện vừa quan sát tất cả.
Hạ Lan Tư nheo đôi mắt hồ ly, từ trên xuống dưới đánh giá Điền Nguyễn. “Bộ đồ này rất tôn dáng, là Ngu Kinh Mặc chọn cho cậu sao?”