Ba Nhỏ Hào Môn Cũng Muốn Đi Học

Chương 6

Lúc này, người đàn ông lên tiếng, giọng trầm thấp, lạnh như băng, tựa tiếng va chạm giữa ngọc thạch trong giá rét: “Lạc đường?”

Điền Nguyễn trong tình huống này quả thực chỉ có thể nói là lạc đường. Cậu hơi ngẩng đầu, khẽ gật đầu, khuôn mặt đã bị nước mưa làm ướt nhẹp, chỉ còn vài sợi tóc trên trán còn nhỏ nước, dính vào đôi lông mày thanh tú. Gương mặt cậu nhỏ nhắn, đôi mắt hai mí mỏng manh, hàng mi dài và cong ướt nước, ánh mắt trong veo như nước mùa thu, trông chẳng khác gì một con thú nhỏ đáng thương.

Người đàn ông liếc nhìn khuôn mặt trắng trẻo, mềm mại ấy, ánh mắt lạnh lùng không biểu cảm, chỉ nhìn thoáng rồi dời đi: “Sao quần áo lại ướt thế?”

“…… Không cẩn thận bị ướt thôi.” Điền Nguyễn không muốn nói nhiều với người lạ, vừa định bước chân vào thang máy, người đàn ông lại cất tiếng.

“Đi theo tôi.”

“?”

Không để cậu kịp phản ứng, người đàn ông đã sải bước đi về phía khu vực xa nhất, sảnh tiếp khách. Trợ lý cũng liếc nhìn Điền Nguyễn một cái.

Điền Nguyễn ngơ ngác mất hai giây. Giọng điệu của người đàn ông kia giống hệt thầy giám thị, còn cậu thì giống một học sinh ngoan hiền, hoàn toàn không thể phản kháng, chỉ biết ngơ ngác đi theo sau.

Lưng người đàn ông thẳng tắp, bờ vai rộng, vòng eo thon gọn chắc khỏe, sau gáy được cắt gọn gàng không một cọng tóc thừa. Dáng đi vững chãi, từng bước thẳng tắp như một người từng là lính, cả người toát ra chính khí khiến người khác không dám lỗ mãng.

Điền Nguyễn vừa đi vừa ngẩn ngơ suy nghĩ, người này là ai vậy?

Đang mải nghĩ ngợi, cậu đâm sầm vào một “bức tường thịt”. Ngẩng đầu lên, ánh mắt lập tức chạm phải đôi mắt lạnh lẽo của người đàn ông kia.

Điền Nguyễn lúng túng: “Xin lỗi.”

Người đàn ông không nói gì, trợ lý phía trước đã tiến lên mở cánh cửa lớn khắc hình rồng phượng của đại sảnh yến tiệc. Âm thanh náo nhiệt như sóng trào lập tức ập vào mặt.

Điền Nguyễn vừa định mở miệng, bàn tay đã bị người kia nắm lấy, truyền đến một cảm giác ấm áp.

Cậu như một con dê con chuẩn bị bị làm thịt, bị sói tuyết dắt vào giữa bữa tiệc hỗn loạn ánh đèn rực rỡ, hoa lệ chốn nhân gian.

“Thưa ngài, tôi……”

Giọng nói của Điền Nguyễn bị che lại bằng một cái vỗ tay.

Ti nghi cầm micro lớn tiếng hô: “Chào mừng cặp chồng chồng mới cưới của chúng ta!”

Điền Nguyễn: “???”

Bàn tay người đàn ông rất lớn, dễ dàng bao trọn lấy cả bàn tay của Điền Nguyễn. Không ai được phép can thiệp khi hắn bước vào đại sảnh yến tiệc. Gương mặt hắn nhanh chóng khoác lên vẻ ôn hòa giả tạo, mỉm cười gật đầu chào hỏi từng người xung quanh.

Ngu Kinh Mặc liếc nhìn Điền Nguyễn: “Muốn đeo nhẫn không?”

Điền Nguyễn ngơ ngác hỏi lại: “Không đeo được à?”

“Vậy thì khỏi đeo.” Nói xong, Ngu Kinh Mặc quay sang MC: “Bỏ qua đoạn này đi.”

MC tất nhiên là biết người có tiền muốn gì được nấy nên lập tức cười nói: “Vậy mời hai vị trao nhau nụ hôn tình yêu!”

“…”

Cho dù là trao nhẫn hay hôn môi, Điền Nguyễn đều không mong muốn. Mới 18 tuổi đã “tảo hôn” với một người đàn ông trưởng thành, thật sự có hơi... thiệt thòi. Nhưng nghĩ lại, đối tượng là Ngu Kinh Mặc, hình như cũng không quá tệ?

Vừa nghĩ đến đây, ánh mắt của cậu vô tình chạm phải ánh nhìn của một thiếu niên cao gầy trong đám đông. Đối phương nhíu mày, trên mặt rõ ràng viết hai chữ: Không vui.

—— Dù là ai, bỗng nhiên xuất hiện một “ba nhỏ” chỉ lớn hơn mình ba tuổi, cũng không thể vui vẻ cho nổi.

Điền Nguyễn xấu hổ quay mặt đi. Hôn môi với Ngu Kinh Mặc là chuyện tuyệt đối không thể xảy ra. Cậu tin chắc Ngu Kinh Mặc cũng nghĩ vậy, dù sao anh cũng chẳng có chút tình cảm nào với “nguyên chủ”, tất cả chỉ là đang diễn trò.

Nhưng lúc này, Ngu Kinh Mặc lại nắm lấy cổ tay cậu, kéo cậu bước lên sân khấu.

Dưới khán đài vang lên những tiếng cười khách sáo, lẫn lộn giữa thật lòng chúc phúc và giả tạo. Điền Nguyễn đảo mắt nhìn quanh, chỉ thấy một mảng đầu người đông đúc, ai nấy đều ăn mặc chỉnh tề, gương mặt treo nụ cười tiêu chuẩn, hệt như NPC trong một trò chơi.

MC vui vẻ khuấy động không khí: “Hôn một cái nào!”

Đúng lúc ấy, từ góc sân khấu vang lên giai điệu nhẹ nhàng của bản dương cầm. Dưới sân khấu, mùi hương nước hoa phảng phất, từng chén rượu được giơ cao, có người cười lớn reo hò: “Ngài Ngu, hôn một cái đi!”

Chỉ riêng bàn của nhà họ Ngu là im lặng, không ai tỏ vẻ vui mừng.

“Thật mất mặt.” Một giọng nam già nua, nghiêm khắc vang lên.

“Ông nội à, bây giờ người ta kết hôn đều như vậy mà.” Một cô gái xinh đẹp ngồi đối diện nhỏ nhẹ lên tiếng.

Vừa nói xong đã bị mẹ ngồi bên cạnh khẽ nhéo một cái, cô gái kêu nhẹ: “Mẹ làm gì thế, chú út kết hôn mà mấy người không vui thì thôi, bày bộ mặt đó cho ai xem? Dù gì người ta cũng không nhìn thấy, mấy người cứ tự mà khó chịu đi.”

“Con đấy!” Người mẹ nhẹ giọng trách. “Im miệng lại cho mẹ.”