Ba Nhỏ Hào Môn Cũng Muốn Đi Học

Chương 5

Nhìn xuống từ cửa sổ, đây chắc là tầng năm, dây thừng vải vừa đủ dài để chạm đất.

Điền Nguyễn hít sâu một hơi, trèo lên bệ cửa, túm lấy dây thừng rồi cẩn thận trượt xuống. Một mét, hai mét, cậu dừng lại ở tầng kế tiếp, bám vào khung cửa sổ bên ngoài.

“Ổn chưa?” Một giọng nói trầm thấp từ đâu đó vang lên.

Điền Nguyễn giật bắn mình, Ngu Kinh Mặc vẫn chưa rời đi?

Năm giây sau, cậu ngẩng đầu lên và lập tức chạm mặt Ngu Kinh Mặc đang thò người nhìn xuống từ cửa sổ.

Ngu Kinh Mặc nhíu mày: “Cậu đang làm gì đấy? Đóng vai công chúa bỏ trốn à?”

Điền Nguyễn bất chấp tất cả: “Tôi đang bỏ trốn khỏi hôn lễ!”

Đôi lông mày dày của Ngu Kinh Mặc khẽ nhíu lại, ánh mắt từ trên cao nhìn xuống, lạnh như băng.

Điền Nguyễn run lẩy bẩy, trong lòng đầy sợ hãi. Mình vừa khiến đại lão nổi giận sao? Có khi nào bị xử lý ngay tại chỗ không?

Đang nghĩ vậy, cậu mở to mắt khi thấy Ngu Kinh Mặc cầm lấy dây thừng rồi bắt đầu kéo cậu trở lại.

Điền Nguyễn giãy giụa: “Đừng kéo tôi!”

Ngu Kinh Mặc lạnh nhạt: “Cậu nhìn xuống dưới đi.”

Điền Nguyễn ngoái đầu nhìn thì thấy đoạn dây thừng còn lại đã đứt lìa, vải mắc thành một đống lộn xộn trên bãi cỏ.

Ngu Kinh Mặc hiếm hoi nở một nụ cười: “Nếu không muốn ngã què suốt đời thì tốt nhất tự mình trèo lên.”

Điền Nguyễn: “…”

Cắn răng nuốt xuống nỗi nhục, cậu đành leo ngược lại. Khi vừa bám được vào bệ cửa sổ, lập tức bị Ngu Kinh Mặc tóm lấy, xách ngược trở vào. Cả người nhẹ bẫng như không trọng lượng, Điền Nguyễn mất thăng bằng, ngã nhào về phía anh.

Ngu Kinh Mặc ôm trọn người trong lòng, thanh niên không nặng lắm, chỉ là trên người có mùi nước hoa hơi nồng khiến anh nghiêng mặt tránh đi theo bản năng.

Trợ lý ló đầu nhìn vào từ cửa, vừa vặn chạm mắt với Điền Nguyễn đang dựa vào vai Ngu Kinh Mặc.

Điền Nguyễn: “…”

Trợ lý: “Xin lỗi, hai người cứ tiếp tục.”

Nói xong, hắn rất biết điều đóng cửa lại cho ông chủ và cô vợ nhỏ.

Điền Nguyễn lúng túng đẩy Ngu Kinh Mặc ra, lắp bắp nói: “Cảm ơn.”

“Bây giờ có thể thay đồ chưa?” Ngu Kinh Mặc thấy cậu lúng túng, khóe môi khẽ cong lên.

Điền Nguyễn đâu còn dám làm bậy, ngoan ngoãn gật đầu.

“Cho cậu ba phút.” Nói xong, Ngu Kinh Mặc rời khỏi phòng.

Điền Nguyễn đứng ngây tại chỗ khoảng hơn mười giây, mặt từ từ đỏ bừng. Đây đúng là minh họa sống cho câu "trộm gà không được còn mất nắm gạo".

Sau khi thay đồ xong, Điền Nguyễn đứng trước gương toàn thân, nhìn bản thân trong gương, vừa quen thuộc vừa xa lạ. Rõ ràng là khuôn mặt của mình, cơ thể của mình, nhưng ở thế giới này cậu tên là Điền Viễn.

Cốc cốc, tiếng gõ cửa vang lên, ngay sau đó Ngu Kinh Mặc lại bước vào. Anh liếc nhìn Điền Nguyễn một lượt, có vẻ hài lòng: “Đi thôi.”

Điền Nguyễn lặng lẽ bước đi bên cạnh anh. Lần này Ngu Kinh Mặc không nắm tay cậu nữa, không còn thân mật như trước. Thực ra, giữa họ vốn dĩ chẳng hề thân mật.

Ngay cả nguyên chủ cũng chưa từng thân thiết với Ngu Kinh Mặc.

Cuộc hôn nhân giữa nguyên chủ và Ngu Kinh Mặc, chẳng qua chỉ là một tấm bình phong. Với thân phận và địa vị của anh, bạn làm ăn và họ hàng đưa đến đủ kiểu tiểu thư xinh đẹp không thiếu. Nhưng Ngu Kinh Mặc trước sau vẫn lạnh nhạt như núi, không động lòng. Có người thấy anh không gần nữ sắc, bắt đầu đưa nam sắc tới.

Anh cũng chẳng thèm để ý đến nam sắc, kể cả trong những buổi tiệc rượu, anh cũng dứt khoát từ chối thẳng thừng, khiến không ít người mất mặt.

Người làm ăn mà không dính rượu chè nữ sắc, quả thật hiếm có. Nên giới thương trường bắt đầu truyền tai nhau: Anh bị mù mặt, hoặc… anh không làm được chuyện ấy.

Chỉ một tháng sau tin đồn ấy, Ngu Kinh Mặc đột nhiên tuyên bố kết hôn. Đối tượng là một thanh niên hai mươi tuổi, chưa từng có tiếng tăm gì.

Trong giới này không thiếu người yêu mấy “mầm non tươi non mềm”, kém mười tuổi cũng chẳng phải chuyện to tát. Nhưng vấn đề là một khi đã có người "chính thức", thì sau này sẽ không còn ai dám tùy tiện tặng người, hay dùng mỹ sắc để thăm dò anh nữa.

Vì vậy, khi Điền Viễn, người bạn đời bất ngờ của Ngu Kinh Mặc xuất hiện, chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, thân phận của cậu đã bị điều tra tới lui không dưới tám trăm lần. Nhưng điều tra thế nào thì kết quả vẫn chỉ là một người vô cùng bình thường, đến mức… thậm chí còn chưa tốt nghiệp cấp ba, đại học thì càng không cần nói tới.

Một người như vậy, sao có thể xứng với Ngu Kinh Mặc?

Và thế là mới có chuyện xảy ra trong nhà vệ sinh khi nãy.

Điền Nguyễn đã hiểu rõ nguyên nhân hậu quả, cũng vì thế mà đối với hoàn cảnh hiện tại của bản thân, cậu lại càng cảm thấy mờ mịt. Điều duy nhất có thể khẳng định, chính là chỉ có thoát khỏi tuyến cốt truyện ban đầu thì cậu mới có con đường sống.

Bước ra khỏi hậu trường, MC trên sân khấu thành thật hô vang: “Mời hai vị chồng chồng lên trao nhẫn!”