Tô Diệu Y im lặng.
Tú nương lại nói: “Dù gì áo cưới mặc vào đêm động phòng cũng giống nhau thôi. Khi ấy tâm cảnh khác biệt, biết đâu còn cảm động hơn. Hà tất phải chờ đợi hôm nay làm gì…”
Hàng mi dài khẽ cụp xuống. Không rõ nàng đã xiêu lòng, hay lòng vừa nguội lạnh thêm một phần.
Một lúc lâu sau, nàng mới vịn thành ghế đứng dậy, nhẹ giọng:
“… Cũng được.”
Nàng vừa định thay áo thì, phía sau đột nhiên vang lên tiếng bước chân gấp gáp.
Tô Diệu Y giật mình quay đầu, chỉ thấy sau bình phong, một bóng người cao lớn đang vội vã bước vào thêu phường.
Đôi mắt nàng lập tức sáng lên, theo bản năng kéo váy, vội vàng bước vòng ra từ sau bình phong:
“Giới Lang…”
Tiếng gọi còn chưa dứt, đã nghẹn lại trong cổ họng.
Người vừa bước vào mặc một bộ trường bào gấm tím, đường chỉ thêu tỉ mỉ, bên hông đeo kiếm, chuôi kiếm nạm ngọc lấp lánh. Mái tóc đen được cột cao, giữa trán buộc dải lụa đen viền vàng, từ đầu đến chân lộ rõ khí chất quyền quý.
Từng bước chân hắn bước vào, như mang theo uy thế không thể xem thường.
Nhưng… đó không phải là người nàng đang đợi.
… Không phải người nàng đang chờ.
Niềm vui vừa lóe lên trong mắt Tô Diệu Y lập tức vụt tắt.
Nàng thoáng ngỡ ngàng, rồi cố giữ bình tĩnh hỏi: “Lăng công tử? Sao lại là ngươi?”
Vì thu thập tin tức viết Tiểu Báo, nhiều năm nay nàng thường lui tới Tập Hiền thư viện, giao du với không ít học sinh sĩ tử. Cũng nhờ đó, nàng vô tình thu hút được kha khá người theo đuổi. Nhưng trong số đó, người được đồn là vừa phóng đãng, lại vừa khó dây vào nhất, chính là vị công tử họ Lăng đang đứng trước mặt nàng đây.
Người này tên là Lăng Trường Phong, xuất thân từ nhà giàu kinh thương, gia nghiệp trải khắp Biện Kinh. Thế nhưng hắn lại không hứng thú với chuyện buôn bán, cũng chẳng màng khoa bảng, suốt ngày chỉ mơ làm hiệp khách giang hồ. Vì gây ra quá nhiều chuyện rắc rối, gia đình đành đưa hắn về Lâu huyện để rèn giũa tính tình.
“Diệu Y cô nương! Nàng thật sự định gả cho cái tên nghèo rớt mồng tơi, đầu óc lại có vấn đề kia sao?”
Ánh mắt Lăng Trường Phong đảo qua bộ áo cưới trên người nàng, thoáng sững sờ trước vẻ đẹp của nàng trong bộ hỷ phục, nhưng rồi nhanh chóng khôi phục tinh thần, giọng nói mang theo vẻ không thể tin nổi: “Hắn ta trắng tay, nghèo xơ xác, cả ngày chỉ biết loay hoay với đống thang thuốc trong hiệu thuốc cũ nát, đã thế còn lạnh lùng, chẳng chút để tâm đến nàng. Nàng gả cho hắn, rốt cuộc là vì điều gì?”