Lời trêu chọc kia khiến Mục Lan bật cười khanh khách.
“Giới lang, Giới lang... ngươi thì Giới lang, nhưng hắn lại chẳng thèm cùng ngươi mặc thử hôn phục lấy một lần. Còn chưa nhìn ra à? Hắn căn bản không tình nguyện! Nếu chẳng phải ngươi thừa lúc cháy nhà mà chen vào, mượn cớ báo ân để ép cưới, thì hắn đời nào đáp ứng hôn sự này? Theo ta thấy, hôm nay hắn chắc chắn sẽ không đến!”
Tô Diệu Y khựng tay đang vuốt ve cổ tay áo cưới, khẽ quay đầu nhìn Mục Lan.
Ánh mắt nàng lúc này không còn ôn hòa như trước, mà lạnh lẽo như sương, từng chữ từng lời cứng cỏi vang lên: “Chàng nhất định sẽ đến.”
Câu nói ấy khiến cả thêu phường như lặng đi một nhịp.
Tú nương đứng một bên cũng thấy không đành lòng, bước lên uyển chuyển nói lời tiễn khách: “Mục tiểu nương tử, bộ váy của ngươi ta sẽ may xong rồi tự tay mang đến tửu lầu sau. Hôm nay… e là chưa kịp.”
Mục Lan nhếch môi cười lạnh, khẽ hừ một tiếng rồi xoay người bỏ đi.
Tô Diệu Y đứng yên một lát, sau đó cởi bộ váy ngoài, cười tươi như không có chuyện gì: “Ta thay luôn áo cưới đi. Như vậy chờ Giới lang tới, ta có thể cho chàng một bất ngờ.”
Tú nương thoáng sững người, vội vàng gật đầu: “Đúng, đúng! Mời theo ta.”
Tô Diệu Y thay áo cưới xong, liền ngồi vào chiếc ghế gỗ sau bình phong trong sảnh chính thêu phường, lặng lẽ chờ đợi.
Lúc mới ngồi xuống, nàng còn hơi hồi hộp, thỉnh thoảng chỉnh lại tư thế, dùng ngón tay khẽ vuốt tua áo cho ngay ngắn. Nàng muốn lúc người ấy bước vào, có thể thấy nàng trong bộ áo cưới đẹp nhất, với dáng vẻ hoàn mỹ nhất…
Nhưng thời gian chầm chậm trôi qua.
Chén trà bên tay đã nguội. Ánh mặt trời dần tắt, tia sáng ấm áp từng chiếu lên má nàng cũng trượt dần xuống, để lại trên khuôn mặt nét buồn không che giấu được. Những tú nương khác trong thêu phường cũng đã lục đυ.c rời đi, khi đi ngang qua nàng đều lặng lẽ liếc nhìn, khe khẽ bàn tán.
Tô Diệu Y ngồi đến cứng người, nhúc nhích đôi chút cho đỡ tê, nhưng vẫn không rời đi.
Cuối cùng, tú nương may áo cưới cho nàng cũng ra, khẽ hỏi: “Tô nương tử… người vẫn định chờ sao?”
Tô Diệu Y đặt tay lên thành ghế, lắc đầu cương quyết: “Ta không đi. Người ta muốn chờ còn chưa đến.”
“Giờ đã muộn thế này, e là… không đến nữa đâu…”
Tô Diệu Y ngẩng đầu, mắt trong veo như nước: “Chàng nói sẽ đến. Chàng không phải người nuốt lời.”
Tú nương muốn khuyên nữa, đành nhẹ giọng: “Có thể là nhớ nhầm giờ, hoặc trên đường gặp việc bất ngờ. Hay nương tử cứ mang hai bộ hôn phục về trước, nếu có chỗ nào không vừa, hôm khác lại đến sửa cũng được.”