Giai Thượng Xuân Y

Chương 4: Tuyển phu mới đúng nhỉ

Khi đến được thêu phường, Tô Diệu Y đảo mắt một vòng tìm người mình muốn gặp, nhưng không thấy bóng dáng đâu. Ngược lại, nàng lại đυ.ng phải “kẻ địch trời sinh” của mình.

“Nha, đây chẳng phải cô nương Diệu Y sắp xuất giá của chúng ta sao?”

Một cô gái mặc váy đỏ thẫm, trang điểm đậm, tay phe phẩy chiếc quạt nhỏ đứng tựa bên cửa khung thêu, nhìn nàng với vẻ cười cợt, “À không đúng, không phải xuất giá, phải gọi là... tuyển phu mới đúng nhỉ?”

Đối diện tiệm sách nhà họ Tô là một tửu lâu, mà người trước mặt đây chính là tiểu chủ nhân của tửu lâu ấy, Mục Lan.

Từ nhỏ Mục Lan và Tô Diệu Y lớn lên cùng nhau, đáng lý ra nên là bạn thân chí cốt. Nhưng khổ nỗi, cứ mỗi lần gặp mặt là như gà chọi, chuyện gì cũng phải phân cao thấp.

Tô Diệu Y mắt không nhìn, tai không nghe, cứ thế lướt qua trước mặt Mục Lan như nàng ta chưa từng tồn tại.

Mục Lan thấy vậy liền bám theo, không chịu buông tha, miệng vẫn tiếp tục mỉa mai, “Cái tên nghèo mạt hạng, lại ốm yếu như con gà bệnh mà ngươi nhặt về, hắn đã tặng ngươi sính lễ gì chưa? Nghe nói cây trâm vàng khi đính hôn cũng là hắn dùng tiền ứng trước của cha ngươi đi mua, mà lại còn mua ở tiệm vàng rẻ nhất trấn nữa chứ... Tô Diệu Y, chẳng lẽ trong mắt hắn, ngươi cũng chỉ đáng giá như cây trâm đó thôi sao?”

Bước chân Tô Diệu Y dừng lại, nàng quay đầu, giọng nhẹ nhàng như gió thoảng: “Vậy còn ngươi? Ngươi nghĩ mình đáng giá bao nhiêu?”

“Ta ư? Tự nhiên là quý giá như kim ngọc, như trân châu…”

“Quý đến mấy thì cũng chỉ là một món đồ.”

Mục Lan trợn mắt, há miệng định phản bác theo bản năng: “Ta không phải là…”

Lời chưa dứt, nàng ta nhận ra mình tự rơi vào cái bẫy lời nói của Tô Diệu Y. Khuôn mặt trong nháy mắt đen sì như đáy nồi.

Hai bên đang chuẩn bị “khai chiến”, thì một tú nương tay ôm bộ hôn phục thong thả bước vào, ngắt ngang cuộc khẩu chiến: “Tô tiểu nương tử, mau tới xem thử bộ hôn phục của nàng đi!”

Hai bộ hôn phục nam nữ được treo lên giá, vải lụa đỏ rực, hoa văn thêu tinh xảo, dây ngọc rủ xuống long lanh như giọt sương đọng, ánh lên dưới nắng chiều. Cảnh tượng ấy lập tức hút toàn bộ ánh nhìn của Tô Diệu Y, khiến nàng tạm quên luôn chuyện giận dỗi, mắt sáng rực lên, nhanh chân đi tới.

So với tưởng tượng của nàng còn đẹp hơn gấp bội…

Tô Diệu Y nâng tay áo cưới lên xem kỹ từng đường thêu, vừa lòng gật đầu liên tục, ánh mắt sáng ngời như ngọc lưu ly trong nắng: “Chờ Giới lang tới, ta muốn cùng chàng thử luôn một lượt…”