Tô Diệu Y lập tức trải mặt sau bài thi, vung bút lướt nhanh từng dòng chữ, nét chữ sắc sảo, dứt khoát, hoàn toàn đối lập với vẻ ngoài dịu dàng của nàng:
[Thánh Thượng đích thân điểm danh tam đỉnh giáp, Trạng nguyên năm nay hóa ra là hắn!]
[Thần đồng Dung thị, năm tuổi nổi danh khắp huyện, năm nay vắng mặt không lý do. Ai sẽ tiếc cho kẻ tài hoa bị quên lãng, ai sẽ nhắc đến Phương Trọng Vĩnh bị lu mờ giữa biển người?]
“Cô cô!”
Một giọng nói trong trẻo vang lên phía sau.
Tô Diệu Y quay đầu, thấy một thiếu nữ buộc tóc song nha, tay ôm lọ mứt quả, vừa ăn vừa nói lúng búng: “Cô cô, sao lại trốn ở đây làm gì?”
Tô Diệu Y chau mày, nhìn món ăn trong tay nàng:
“Mấy thứ đó từ đâu mà có?”
“Đầu bếp trong thư viện cho đó.”
“Nói bao nhiêu lần rồi, ra ngoài đừng có thấy gì cũng ăn…”
Thiếu nữ tên Tô An An, là con cháu xa bên nội nhà họ Tô. Phụ thân nàng ta là loại người vô trách nhiệm, để con lại cho Tô Tích Ngọc rồi bỏ đi biệt tăm.
Tuy nhỏ hơn Tô Diệu Y chỉ ba tuổi, nhưng xét vai vế, vẫn phải gọi nàng là “cô cô”.
Tô Diệu Y đưa tập bài thi cho An An: “Mang đống này về tiệm sách, bảo người sao chép rồi phát hành sớm! Tin hôm nay rất quan trọng, chính tay ta viết, ít nhất cũng bán được hai lượng bạc!”
Người ngoài vẫn tưởng Tiểu Báo là do Tô Tích Ngọc viết và biên tập. Nào ngờ, người đứng sau mọi bài viết sắc sảo ấy, lại chính là nàng, Tô Diệu Y. Tô Tích Ngọc chỉ là người… tình nguyện đứng tên.
Tô An An nhận lấy tập giấy, ngơ ngác hỏi: “Thế còn cô cô thì sao?”
Tô Diệu Y cài lại bút trâm lên tóc, đôi mắt ánh lên vẻ háo hức: “Đi thử áo cưới! Ta và Giới lang đã hẹn rồi!”
Nói rồi không chờ An An kịp phản ứng, nàng xách váy, tung tăng chạy ra khỏi thư viện như một con bướm giữa nắng xuân.
Tô An An đứng yên tại chỗ, ôm tập bài thi, ngẩn ngơ nhìn theo bóng dáng đang nhảy chân sáo dưới ánh mặt trời. Khuôn mặt nhỏ nhắn dần nhăn lại vì lo lắng: “Cô cô…”
Theo lệ ở Lâu huyện, nữ tử trước khi xuất giá đều phải tự tay may áo cưới trong vài tháng. Nhưng hôn sự của Tô Diệu Y lần này lại quá gấp gáp, huống hồ từ bé nàng đã không hứng thú gì với thêu thùa, nên cuối cùng cũng chỉ tự mình làm một dải lụa choàng. Những phần còn lại của bộ áo cưới cùng với hôn phục của tân lang thì phải nhờ đến tay nghề của tú nương giỏi nhất Lâu huyện may giúp.