Giai Thượng Xuân Y

Chương 2: Lệnh cha khó trái

“Thì ra là vậy.”

Tô Diệu Y gật đầu, ánh mắt lơ đãng dừng trên những bài thi trong tay bọn họ.

Một người bỗng sực nhớ ra: “À, đây là ba bài thi đứng đầu kỳ thi đình đó.”

Hắn nhìn Tô Diệu Y rồi chậm rãi hỏi: “Chẳng hay... Diệu Y cô nương định mang chúng về cho ông chủ Tô sao?”

Tô Diệu Y khẽ cụp hàng mi cong, nét u sầu như thoáng qua nơi đáy mắt, giọng nàng mềm mại khiến người nghe không khỏi xót xa: “Phụ thân nói dạo này tiệm sách làm ăn sa sút, chỉ có thể dựa vào mấy tờ Tiểu Báo bán ra mỗi sáng để sống qua ngày… Lệnh cha khó trái.”

Ngoài bán sách, Tô gia tiệm sách còn nổi danh với “Tiểu Báo” , chuyên đăng những tin tức ít người biết, từ chuyện triều đình đến tin đồn chốn phố phường. Dù đôi khi có phần phóng đại, song lại luôn khiến người ta tò mò.

Đám học trò đều biết chuyện đó. Họ đôi khi cũng mua Tiểu Báo đọc giải trí, nhưng trong lòng lại khinh thường cách kiếm tiền của Tô Tích Ngọc, cho rằng đó là lối làm ăn tiểu xảo, không chính thống.

Tuy bất mãn với cách kiếm lời ấy, nhưng thấy gương mặt thanh tú của Tô Diệu Y, cuối cùng vẫn có người đưa bài thi ra.

Tô Diệu Y mỉm cười nhận lấy, nhẹ nhàng cảm ơn, rồi nhanh chóng rời đi.

Đến khi bóng dáng nàng khuất hẳn sau hành lang, đám học trò vẫn còn chưa thôi ngẩn ngơ dõi theo.

“Còn nhìn gì nữa mà nhìn...”Rốt cuộc cũng có người không nhịn được, cất giọng thở dài: “Giai nhân có đẹp đến đâu… cũng là hoa đã có chủ.”

Một câu nói khiến tất cả bừng tỉnh.

Đúng vậy, nàng sắp xuất giá.

Ai nấy tiếc nuối thu hồi ánh mắt, không khỏi oán thán: “Diệu Y cô nương xinh đẹp xuất chúng, sao lại một lòng với kẻ như vậy chứ…”

Một kẻ xuất thân không rõ ràng, mà quan trọng hơn là, trong mắt hắn, chưa bao giờ có nàng.

Bên kia, Tô Diệu Y vừa rời khỏi giảng đường, bước đến cuối hành lang, bỗng dừng lại, rồi chậm rãi quay đầu.

Ánh mặt trời cuối xuân hắt xuống, chiếu qua hàng mi dài khiến gương mặt nàng thêm phần dịu dàng nhu hòa. Nhưng chỉ trong chớp mắt, thần sắc dịu dàng ấy liền tan biến, thay vào đó là ánh mắt tinh anh lấp lánh sự lanh lợi và tinh quái.

Tựa như biến đổi mỹ nhân, nhưng lại sống động đến mức khiến người ta không thể rời mắt.

Nàng cẩn trọng nhìn quanh một vòng, thấy bốn bề yên tĩnh mới vươn tay tháo chiếc trâm gỗ cài tóc. Một cái búng tay, đầu trâm liền mở ra, thì ra là một cây bút mảnh khảnh!