Nói đến đây, như sực nhớ ra điều gì, hắn bỗng mở to mắt:
“Chẳng lẽ là do cha nàng ép buộc? Là ông ấy bắt nàng phải cưới hắn sao? Đừng sợ, ta lập tức đưa nàng đi! Có ta ở đây, tuyệt đối không ai dám khi dễ nàng!”
Tô Diệu Y thoáng giật mình, lập tức lui một bước tránh khỏi bàn tay hắn vừa đưa tới, lạnh giọng: “Lăng công tử, xin tự trọng!”
Tay hắn khựng lại giữa không trung, vẻ mặt thoáng chấn động, như không thể tin nổi. Một lúc sau, hắn thấp giọng nói, mang theo chút tuyệt vọng: “Là… là chính nàng muốn gả?”
Hắn cười khổ, mắt đỏ hoe, giọng khản đặc: “Vì sao chứ? Nàng rốt cuộc thích hắn ở điểm nào? Bản công tử thua kém hắn chỗ nào?”
Đến cuối cùng, giọng Lăng Trường Phong đã lạc đi, như thể sắp khóc tới nơi:
“Ta… Ta trong mắt nàng rốt cuộc là cái gì…”
Người luôn ngông nghênh, cười đùa như hắn, giờ phút này lại lộ ra vẻ mặt khổ sở và chân thành chưa từng thấy. Sự ấm ức nơi đáy mắt hắn, không cần lời cũng đủ khiến lòng người lay động.
Tô Diệu Y thoáng sững người, bên dưới ống tay áo khẽ siết chặt.
Nàng hiểu rõ, Lăng gia thế lực hùng hậu, nếu lời từ chối quá thẳng thừng, e rằng sẽ chuốc lấy không ít phiền toái. Nhưng nếu nói năng mềm mỏng quá, lại chẳng thể dập tắt được niềm hy vọng trong lòng người kia.
Nghĩ một hồi, nàng mới ngẩng mặt, giọng nhẹ nhàng vang lên:
“Lăng công tử.”
Hàng mi dài khẽ chớp, ánh mắt vốn luôn linh động nay chỉ còn lại vẻ chân thành thuần hậu.
“Diệu Y xưa nay vẫn luôn xem huynh như tri kỷ. Giữa nam và nữ, chẳng lẽ cứ có đôi ba phần cảm tình là nhất định phải trở thành nhân duyên phong nguyệt? Chẳng lẽ kết giao tâm đầu ý hợp thì bắt buộc phải thành vợ chồng, mới gọi là kết quả viên mãn sao?”
Nàng mỉm cười, ánh mắt dịu dàng như gió xuân:
“Tri kỷ khó tìm, chẳng lẽ lại không đáng quý? Lẽ nào lại thua kém một đoạn tình yêu nam nữ?”
Lăng Trường Phong đứng đó, mặt đỏ gay, vừa định nói gì thì đã bị nàng khéo léo chặn lại.
“Lăng công tử là người hào sảng chính trực, luôn hành hiệp trượng nghĩa, đâu giống những kẻ tầm thường ngoài kia. Trong bao nhiêu người ta từng gặp, chỉ có huynh khiến ta cảm thấy thoải mái khi trò chuyện, bởi vì ánh mắt huynh nhìn ta, chưa từng có chút tư tâm tạp niệm nào… Huynh thật lòng xem ta là bằng hữu, đúng không?”
Lời vừa dứt, Lăng Trường Phong đã như người lạc vào mộng đẹp. Dù mơ hồ cảm thấy có gì đó không đúng, nhưng chưa kịp nghĩ ra thì miệng đã thốt ra: “Dĩ nhiên! Ta sao giống đám người đó được!”