Một trận gió lạnh thổi tới, Trình Tiến kéo áo da trên người, lại thấy hốc mắt, chóp mũi, mấu môi Hứa Trì đỏ rực, nghĩ là cậu không chịu nổi gió lạnh.
Quần áo trên người Hứa Trì thực sự rất mỏng manh, Tấn Thành chỉ vào một chỗ cách đó không xa bảo: “Ở đây lạnh quá, bên kia có một tiệm cà phê, chúng ta vào đó ngồi một lúc đi.”
Hứa Trì nói được.
*
Sau khi tốt nghiệp đại học, Trình Tiến không đi tìm việc mà thành lập ban nhạc với mấy người bạn khác, thường xuyên biểu diễn ở quán bar.
Cậu chàng hùng hùng hổ hổ làm thế mấy năm, thành tích lại tốt hơn dự đoán nhiều. Mấy năm trước đây thôi, Trình Tiến còn tự mình mở một quán bar, đặt tên là Dị Độ, việc làm ăn phất lên như diều gặp gió.
Hiếm khi Hứa Trì mới về quê một lần, Trình Tiến nhất định phải làm cho đủ lễ nghĩa chủ nhà, mời cậu ăn cơm. Trình Tiến chọn một chuỗi nhà hàng danh tiếng không tệ ở Tấn Thành rồi dẫn cậu tới.
Trong phòng riêng, ánh đèn sáng chói, Trình Tiến vừa rót rượu cho Hứa Trì vừa nói: “Lâu lắm cậu không về rồi, ở đây thay đổi nhiều lắm đúng không?”
Hứa Trì nói phải, những con đường trong trí nhớ đã thay đổi gần hết rồi.
Trình Tiến liền cười nói: “Đúng lúc mình không có việc gì, mình làm hướng dẫn viên du lịch cho cậu nhé.”
Lần này Hứa Trì đi không chỉ liên quan tới việc cách xa Lăng Vũ mà cậu còn muốn điều chỉnh tâm trạng mình một chút, nghe Trình Tiến nói thế cậu đương nhiên đồng ý ngay.
Trình Tiến là một hướng dẫn viên vô cùng lành nghề, không chỉ giỏi thuyết trình mà lịch trình sắp xếp cũng gãi đúng chỗ ngứa không thôi. Không để cho hành khách thấy mệt, cũng không khiến người ta cảm thấy nhàm chán.
Hứa Trì đi theo Trình Tiến chơi hai ngày, Tấn Thành vốn có chút xa lạ với cậu cũng dần trở lên quen thuộc hơn.
**
Đêm khuya, Lăng Vũ về tới nhà, đối mặt với căn phòng yên tĩnh lạnh băng, đáy lòng bực bội bị thêm dầu vào lửa, càng cháy càng vượng.
Hôm nay đã là ngày thứ ba Hứa Trì rời khỏi nhà.
Em ấy không định quay về thật sao?
Lăng Vũ vươn tay thô lỗ giật cà vạt xuống. Sau mấy câu lỡ lời ngày hôm đó, mãi mà anh vẫn không gọi được cho Hứa Trì. Anh vô cùng để ý tới giọng nam xa lạ kia, cũng muốn đích thân đi tìm người lắm. Nhưng khổ nỗi công việc rồi xã giao quá bận rộn, anh không tài nào phân thân ra nổi.
Cứ thế kéo dài cho đến tận hôm nay.
Bây giờ Hứa Trì đang ở đâu?
Thái Dương Lăng Vũ ẩn ẩn phát đau. Hôm nay anh lại uống hơi nhiều, không chỉ đau đầu mà cả dạ dày cũng cảm thấy có chút không thoải mái.
Anh ngã xuống ghế sô pha, trong lúc nửa tỉnh nửa say ngỡ đâu Hứa Trì đang bưng canh giải rượu tới, dịu dàng nhẹ giọng dỗ anh uống hết, rồi cậu lại đi ngâm khăn nóng tới lau mặt cho anh.
“…Hứa Trì.” Lăng Vũ nỉ non, muốn nắm lấy tay cậu, nhưng thứ anh bắt được chỉ có khoảng không trống rỗng.
Lăng Vũ mở mắt ra, trước mắt nào có thứ gì. Không có Hứa Trì ở đây, hình ảnh mới rồi chỉ là anh tưởng tượng ra thôi.
Đột nhiên di động vang lên một tiếng, Lăng Vũ đứng dậy nhấc di động trên bàn trà lên, phát hiện không phải Hứa Trì gửi tin nhắn tới mà là một thông báo khuyến mại đặc biệt của weibo.
Lăng Vũ rất ít chơi weibo, weibo của anh được tạo cùng lúc với của Hứa Trì. Còn về lý do, lúc đó Hứa Trì nghỉ việc ở nhà chăm sóc hai cụ, nhàn rỗi quá nên cậu muốn tìm chút chuyện gì đó để làm. Cậu không ra ngoài được nên đành tranh thủ lúc rảnh rỗi sáng tác.
Hứa Trì viết không nhiều nhưng văn phong nhẹ nhàng thanh thoát, cốt truyện giàu trí tưởng tượng, quỷ quyệt thê lương, được rất nhiều độc giả yêu thích. Mấy năm nay, tổng cổng Hứa Trì viết ra không quá ba tác phẩm, mỗi quyển đều được xuất bản, quyển sau bán còn chạy hơn quyển trước.