Sau khi Hứa Trì tốt nghiệp liền kết hôn luôn, bạn bè của cậu cũng không nhiều lắm. Ngoài bạn bè chung với Lăng Vũ ra, người duy nhất được xem là bạn bè cũng chỉ có Trình Tiến.
Hôm Hứa Trì tổ chức hôn lễ, Trình Tiến có việc bận cá nhân không thể phân thân nổi nên không tới tham gia trực tiếp, nhưng cậu ấy vẫn gửi quà mừng tân hôn tới tặng Hứa Trì.
Hai người không ở chung cùng thành phố, lúc trước từng hẹn nhau ăn bữa cơm, nhưng sau khi tốt nghiệp lại bận công việc, cộng thêm gánh nặng gia đình trên vai nên chưa gặp nhau được lần nào. Cuộc hẹn cứ thế trì hoãn đến tận giờ.
Hứa Trì không phải là người nói nhiều, lúc nói chuyện về Lăng Vũ sẽ nhanh mồm miệng hơn bình thường. Trình Tiến có thể thông qua những con chữ kia mà cảm nhận được Hứa Trì đang rất hạnh phúc.
Là bạn học thời cấp ba, lại cùng lớn lên trong một thành phố, Trình Tiến cũng có chút hiểu biết về hoàn cảnh gia đình của Hứa Trì. Hứa Trì có thể tìm được một nửa kia yêu cậu đến vậy, Trình Tiến cũng thật lòng thật dạ thấy mừng cho cậu lắm.
Hai người dễ phải đến 10 năm rồi không gặp, gương mặt của cả hai đã không còn vẻ non nớt ngây thơ như lúc trước nữa. Nhưng lúc nói chuyện về những tháng ngày đọc sách đồng cam cộng khổ, cả hai đều không hề thấy xa lạ với đối phương, chỉ cảm thấy thật thân thiết.
Tính cách của Hứa Trì và Trình Tiến xem như hoàn toàn trái ngược nhau. Hứa Trì thích yên tĩnh, có chút kỳ cục, khi còn đi học cũng chẳng có bạn bè gì. Trình Tiến không giống cậu, cậu chàng thích nhất là kết giao bạn bè.
Lúc đó thành tích của Trình Tiến thật chẳng ra làm sao, Hứa Trì là bạn cùng bàn với cậu chàng chịu không nổi người kia năn nỉ í ôi, bắt đầu phụ đạo cho cậu ấy.
Đó là khởi đầu tình bạn giữa hai người bọn họ.
Lúc này Hứa Trì không muốn nhắc tới Lăng Vũ, cũng sợ Trình Tiến hỏi nhiều, chỉ trả lời ngắn gọn một câu: “Anh ấy không tới.”
Trình Tiến cười nói: “Mình hiểu mà, Lăng tổng là người bận rộn.” Cậu chàng thấy hơi tiếc nuối: “Lúc trước vẫn thấy ảnh anh ấy trên tường nhà cậu suốt, cứ nghĩ hôm nay cuối cùng cũng gặp được người thật rồi cơ.”
Trình Tiến chưa gặp Lăng Vũ bao giờ nhưng lại có ấn tượng cực tốt về anh. Bởi vì Lăng Vũ là ý trung nhân của Hứa Trì, Trình Tiến yêu ai yêu cả đường đi lối về nên quý mến anh luôn. Hơn nữa, bạn bè của Trình Tiến cũng có bạn học cũ phát triển ở thành phố Di Giang, lúc về quê ăn Tết mọi người có dịp tụ tập, cứ thế nói về Lăng Vũ.
Bạn học cũ đánh giá Lăng Vũ cực cao, nói anh đẹp trai năng lực mạnh, còn là một người chung thủy son sắt, tốt với nửa kia không còn gì để nói.
Từ sau nghỉ hè năm lớp 12, Hứa Trì không về quê lần nào. Lần này đột nhiên cậu quay về, trong lòng Trình Tiến vô cùng tò mò. Cậu chàng nghĩ trong đầu một vòng, cuối cùng mới hỏi: “Hứa Trì, cậu quay về là vì chuyện ba cậu ngã gãy chân phải nằm viện sao?”
Hứa Trì ngẩn ra, cậu đã sớm đoạn tuyệt quan hệ với ba mẹ từ lâu, sau này cũng không liên lạc với nhau lần nào. Nếu không phải Trình Tiến nhắc tới, cậu còn chẳng hề hay biết có chuyện này xảy ra nữa.
Nhìn vẻ mặt bất ngờ của Hứa Trì, Trình Tiến mới nhận ra mình nói sai rồi. Cậu chàng hắng hắng giọng, vừa định lấp liếʍ đi thì nghe Hứa Trì lạnh nhạt nói: “Mình ở nhà mãi chán quá nên ra ngoài đi lại chút thôi.”
Thấy Hứa Trì không bận tâm tới lời mình vừa nói, Trình Tiến nhẹ nhàng thở ra. Cậu chàng còn đang đắm chìm trong việc được gặp lại bạn cũ nên không nghi ngờ gì lời Hứa Trì nói.
Cậu chàng chỉ nghĩ công việc của Lăng Vũ quá bận rộn, một mình Hứa Trì đợi mãi thấy chán nên ra ngoài đi dạo.