Đó là lần hẹn hò đầu tiên của Hứa Trì và Lăng Vũ sau khi hai người chính thức xác nhận quan hệ. Cùng là một ngày đông thế này.
Ngày hôm đó vốn mặt trời còn mọc cao cao, đột nhiên trời liền đổ tuyết, cuồng phong gào thét. Hai người bị nhốt trong một tiệm trà sữa trong công viên, mãi tới lúc tuyết ngừng rơi mới rời đi được.
Cơn tuyết kia lớn vô cùng, mặc giờ chỉ rơi hai tiếng đồng hồ nhưng trên mặt đất lại phủ một lớp thật dày, dẫm lên đều kêu xào xạc.
Rất nhanh, công viên lại náo nhiệt như cũ, thậm chí còn ồn ào hơn cả lúc bọn họ vừa mới tới. Trên mặt mọi người đều mang theo vẻ hân hoan khi nhìn thấy tuyết. Rất nhiều người lớn chẳng khác gì trẻ con, sôi nổi ngồi xuống đất đắp người tuyết.
Người bán khoai nướng vô cùng có khiếu làm ăn. Tuyết vừa ngừng rơi là anh ta liền xuất hiện ở một góc công viên. Trời vừa mới đổ tuyết, còn có món đồ nào an ủi nhân tâm hơn món khoai nướng nóng hôi hổi thơm ngào ngạt chứ. Rất nhiều người đều qua đó đứng xếp hàng chờ mua.
Lúc Hứa Trì đi ngang qua nhịn không được nhìn thêm vài lần. Mùi hương khoai lang nướng thực sự quá ngọt ngào.
Lăng Vũ chú ý tới, dừng bước chân lại, bảo Hứa Trì đứng đó chờ anh, còn mình thì đi qua xếp hàng. Đội ngũ kéo rất dài, phải chờ đợi hồi lâu, thỉnh thoảng Lăng Vũ sẽ quay đầu lại nhìn học viện, cười với cậu, chọc cho cậu vui vẻ.
Rất nhanh, Lăng Vũ ôm khoai nướng đi về phía Hứa Trì, cổ tay anh còn thắt một quả bóng bay hình heo con peppa nữa.
Đây là món đồ mà lúc bọn họ vừa mới vào công viên Lăng Vũ đã mua. Lý do anh đưa ra là, công viên quá nhiều người, sợ lạc mất nhau, có cái này làm dấu hiệu, liếc mắt một cái là có thể thấy ngay. Bản thân Hứa Trì cảm thấy nó rất ấu trĩ không chịu cầm, Lăng Vũ chỉ đành buộc lên cổ tay mình.
Đoạn ký ức ngọt ngào tới vậy nhưng trong lòng Hứa Trì lại trào lên cảm giác bi thương. Bản thân cậu cứ bị vây khốn trong cách đối xử được người ta xem mình như trân bảo ấy.
Đáng tiếc chỉ là đã từng.
Khóe mắt Hứa Trì đã hơi ươn ướt, tầm nhìn có chút mơ hồ. Dường như cậu nhìn thấy thiếu niên mà cậu yêu tới tột cùng vượt qua thời không nâng khoai nướng đứng trước mặt cậu. Anh nở một nụ cười thật tươi, giục cậu mau ăn đi cho nóng.
Hứa Trì cứ như bị mê hoặc, cậu nhếch khóe môi vươn tay ra, lúc đầu ngón tay sắp chạm vào muỗng nhựa nhỏ cám trên khoai lang nướng thì tiếng chuông điện thoại cài riêng đột nhiên vang lên, khiến cậu không khỏi chấn động.
Hứa Trì có chút mờ mịt cộng bi thương nhìn khung cảnh trống rỗng trước mặt. Một lát sau cậu cười cười bi ai, giơ tay lau khóe mắt. Cậu nhấn nút nghe cuộc gọi Lăng Vũ gọi tới, giọng nói khàn khàn run rẩy. Cũng may Lăng Vũ vẫn chưa phát hiện ra cậu khác thường.
Nếu là trước đây, chắc chắn Lăng Vũ sẽ phát hiện ra ngay lập tức.
Hai người nói vài câu, phản ứng của Lăng Vũ nằm trong dự kiến của Hứa Trì. Không, còn tệ hơn dự kiến của cậu nhiều. Cậu cảm thấy bản thân vô cùng may mắn khi tối qua mình đã chạy trốn khỏi căn nhà ở Di Giang kia.
Đúng vậy, chạy trốn.
Nếu cậu vẫn còn ở đó, cậu không dám tưởng tượng, lúc mặt đối mặt nghe Lăng Vũ nói ra những lời anh, cậu sẽ làm ra chuyện gì. Là hủy diệt đối phương, hay chính mình?
Hứa Trì hít sâu một hơi, cố khống chế ngón tay đang run rẩy, cố gắng cất tiếng lần nữa, cười nói: “Không sao, vậy anh bận trước đi.”
Lúc này đã chạng vạng tối, ánh hoàng hôn rực rỡ che lấp nửa bầu trời. Ánh nắng chiều đỏ như màu máu, đẹp đấy nhưng tàn nhẫn ghê người. Đột nhiên Hứa Trì cảm thấy có chút choáng váng, cậu ngồi sụp xuống.
Phía bên kia tĩnh lặng, Hứa Trì cảm thấy chẳng còn gì để nói cả.
Rất lâu trước kia, hai người đã chẳng còn gì để nói với nhau nữa rồi. Lúc cậu chuẩn bị cúp máy thì bên cạnh truyền tới giọng nói kinh ngạc lẫn vui mừng: “Hứa Trì, là cậu thật này!”
Hứa Trì hơi khựng lại, cậu cúp máy, xoay người thì phát hiện một cậu thanh niên trẻ tuổi mặc áo khoác da mô tô, đầu uốn tóc xoăn đứng cách mình không xa, đang nhìn cậu.
Hứa Trì lục tìm trong đầu một phen, gọi ra tên của người kia: “Trình Tiến?”
“Là mình đây.” Trình Tiến bước gần lên, trên mặt khó nén sự vui mừng: “Cậu quay về lúc nào thế? Sao không liên lạc với mình?”
Trình Tiến là bạn cấp 3 của Hứa Trì, hai người ngồi cùng bàn ba năm, Hứa Trì còn phụ đạo riêng cho Trình Tiến nữa. Sau đó hai người thi đậu vào hai trường đại học khác nhau, sau tốt nghiệp, Trình Tiến về lại Tấn Thành, mà Hứa Trì đương nhiên ở lại thành phố Di Giang.
Hai người không có cơ hội gặp nhau nhưng mỗi khi đến ngày lễ tết hoặc có rảnh rỗi đều sẽ gọi cho nhau.
Bây giờ không phải lúc, trạng thái cũng không đúng nhưng có thể gặp được bạn bè thời niên thiếu, tâm trạng trầm trọng của Hứa Trì cũng nhẹ nhàng đi chút ít, cậu nói: “Vừa mới tới.”
Trình Tiến nhìn trái ngó phải, có chút kỳ lạ: “Sao lại có một mình cậu thế? Anh Lăng nhà cậu đâu rồi?”