Cậu Hứa Quyết Định Ly Hôn Rồi

Chương 9: Chẳng còn gì để nói

Nhận ra Hứa Trì muốn cúp máy, Lăng Vũ giành nói: “Em đang ở đâu thế, chúng ta gặp mặt nói chuyện.”

“Không cần gặp mặt.” Giọng Hứa Trì hơi khàn: “Anh ký đơn xong là hết chuyện.”

Lăng Vũ còn muốn nói gì đó liền nghe thấy một giọng nam vui sướиɠ, kinh ngạc truyền qua ống nghe. Người nọ kêu lên: “Hứa Trì, là cậu thật này!”

Mày Lăng Vũ nhíu chặt lại, trong đầu anh nhanh chóng điểm qua một loạt vòng bạn bè của anh và Hứa Trì, phát hiện ra không có giọng ai giống như thế. Trẻ tuổi, xa lạ, còn mang theo vui mừng.

Là ai?

Anh không nhớ rõ Hứa Trì có kết bạn với người mà anh chưa từng gặp.

Ngay sau đó, anh lại nhớ tới chuyện càng quan trọng hơn, bây giờ Hứa Trì đang ở đâu?

Không đợi anh kịp dò hỏi, Hứa Trì đã cúp máy luôn rồi.

Du͙© vọиɠ khống chế và chiếm hữu quấy phá, trong lòng Lăng Vũ dâng lên ngọn lửa ngùn ngụt, anh lại gọi cho cậu lần nữa, rất nhanh, cuộc gọi bị từ chối không thương tiếc.

Lúc này trợ lý gõ cửa bước vào, Lăng Vũ ngước đôi mắt lạnh lùng nhìn qua: “Có chuyện gì?”

Trợ lí thấy vẻ không kiên nhẫn cùng thần sắc lạnh băng trên mặt anh thì hoảng sợ không thôi, nói năng có chút lắp bắp: “Lăng… Lăng tổng, xe đã chuẩn bị xong rồi.”

Ngón tay cầm di động của Lăng Vũ trắng bạch vì dùng sức quá lớn, trên mu bàn tay gân xanh nổi lên từng đường. Anh nhắm mắt lại, nặng nề thở ra một hơi, cố đè phiền muộn trong lòng xuống, lạnh lùng nói: “Tôi biết rồi.”

**

Hứa Trì đi lang thang chẳng có mục tiêu trên phố dài.

Cậu rời Tấn Thành đã mười năm trời. Thời gian mười năm này, Tấn Thành thay đổi không thể nói là không lớn. Rất nhiều nơi trong trí nhớ đều trở nên xa lạ, không tìm về lại được bóng dáng ngày xưa nữa rồi.

Tuyết đọng trên mặt đất thật dày, bước chân dẫm lên phát ra từng tiếng kêu lạo xạo. Trên hàng cây xanh hai ven đường phủ đầy sương trong suốt, Hứa Trì cảm nhận được ánh nắng chói lọi, tâm trạng vui vẻ lúc mới rời khỏi khách sạn đã tiêu tán đi chẳng còn gì.

Xuân đi thu tới, vạn vật thay đổi, mọi việc trên thế gian này đều không ngừng tiến về phía trước theo dòng chảy của thời gian. Mọi thứ đều đang thay đổi. Thành phố trước mặt, cảnh quan ven đường, còn có cả tình yêu của cậu với Lăng Vũ. Chỉ còn mình cậu vẫn luôn dậm chân tại chỗ, sợ hãi thay đổi, chần chừ không dám tiến lên.

Rất nhanh, Hứa Trì phát hiện ra bản thân mình lúc này không thích hợp ở một mình. Không gian tĩnh lặng cộng thêm suy nghĩ miên man sẽ khiến bản thân cậu rơi vào hoàn cảnh nguy hiểm. Vậy nên cậu xoay người, đi về phía quảng trường náo nhiệt ở đường cái đối diện.

Mặc dù chỗ nào cũng đều là tuyết, nhiệt độ không khí cũng rất thấp nhưng không thể ngăn cản được niềm yêu thích của mọi người với tuyết đầu mùa. Trên quảng trường vô cùng náo nhiệt, có mấy cụ già chơi cờ, có đôi tình nhân đang thong thả dạo bước, còn có tiếng cười đùa vô tư lự của đám trẻ con.

Trong không khí phiêu tán hương vị ngọt ngào, đó là mùi thơm của khoai lang nướng. Hứa Trì quay đầu lại, phát hiện ra trong một góc quảng trường có một người đang bán khoai lang nướng. Một đôi tình nhân trẻ tuổi đang đứng chờ trước quầy hàng.

Sau khi mua được khoai lang nướng thơm phức, hai người nắm tay nhau mỉm cười, tìm một chỗ ngồi xuống bắt đầu chia nhau món đồ ngon.

Hình ảnh ấy quá đỗi đẹp mắt, cũng vô cùng hạnh phúc. Hứa Trì bị ý cười trên mặt hai người cảm nhiễm, khóe môi nhịn không được nhếch lên cao. Một đoạn ký ức phủ đầy bụi bặm cũng trào lên trong đầu.