Mùi vị trên người thực sự khiến người ta khó lòng chịu nổi. Lăng Vũ nhíu mày đi vào nhà vệ sinh. Anh đánh răng rửa mặt rất nhanh, đi ra ngoài. Trong nháy mắt đã quần áo chỉnh tề, nghiễm nhiên trở thành dáng vẻ nhân sĩ tinh anh. Bộ dáng say rượu nôn nóng tối qua cứ như không hề tồn tại vậy.
Lăng Vũ đeo đồng hồ lên, trong đầu đột nhiên hiện lên cảnh tượng trong mơ tối qua. Đêm qua anh ngủ cũng không tốt lắm, mơ ác mộng suốt một đêm.
Anh mơ thấy mình và Hứa Trì đi va từ Cục Dân Chính, trong tay cầm cuốn sổ màu đỏ “Chứng nhận ly hôn”, mấy chữ này làm anh thấy đau mắt. Trong mơ, Hứa Trì ly hôn với anh, xoay người quyết tuyệt rời đi, mặc anh có gọi giữ cậu lại thế nào cũng không hề quay đầu lại.
Cảm giác khủng hoảng tuyệt vọng trong mơ đến giờ vẫn chưa tan hết. Theo dòng hồi ức của anh mà từng chút trào lên trong lòng. Cảm giác ấy khiến cho Lăng Vũ cảm thấy không vui. Anh cứng rắn đèn nén nó xuống, thấy cảnh trong mơ có chút buồn cười.
Anh và Hứa Trì đã bên nhau 10 năm, sao Hứa Trì có thể ly hôn với anh được cơ chứ. Nhất định là cậu đang giận nên nói lẫy thế thôi.
Trong đầu Lăng Vũ lướt qua lý do một lần Hứa Trì tức giận kia, phát hiện ra khoảng thời gian này anh bận rộn với công việc, Hứa Trì ở nhà, mọi việc vẫn như bình thường.
Khả năng duy nhất mà anh có thể nghĩ tới chính là, khoảng thời gian này công việc của anh bận quá, Hứa Trì cảm thấy bị bỏ rơi mới có thể như vậy.
Đúng là trong khoảng thời gian này Lăng Vũ bận tối tăm mặt mày, không để tâm tới Hứa Trì được. Nhưng anh như thế cũng vì cái nhà này mà. Lăng Vũ biết Hứa Trì chỉ tức giận nhất thời, anh quyết định chờ Hứa Trì bình tĩnh lại thì đi dỗ dành cậu một phen. Hai người ăn chung bữa cơm là sẽ lại như bình thường thôi.
Nghĩ như vậy, tâm trạng Lăng Vũ nhẹ nhàng hơn vài phần. Anh tới công ty, cơm trưa cũng giải quyết luôn ở đó, sau đó lại bắt đầu vùi mình vào công việc.
Lăng Vũ bận một cái là bận tới tận hơn 4 giờ chiều. Anh xoa cái cổ đau nhức, phát hiện sắc trời bên ngoài đã tối sẫm từ bao giờ. Anh kéo di động qua, gọi điện thoại cho Hứa Trì.
Có đổ chuông nhưng không ai nhấc máy.
Lăng Vũ đếm từng giây, kiên nhẫn chờ đợi. Cuối cùng, lúc điện thoại được kết nối, vừa mở miệng anh đã hỏi ngay: “Em ở đâu…”
Hứa Trì cũng lên tiếng cùng lúc với anh: “Đơn ly hôn đã ký rồi sao?”
Cả đêm công thêm nửa ngày đều không liên lạc với anh, Lăng Vũ không ngờ câu đầu tiên Hứa Trì thốt ra lại hỏi cái này. Lửa giận ẩn ẩn trào lên, anh nhéo đầu mày, như thể vô cùng bất đắc dĩ cùng mệt mỏi: “Hứa Trì, bây giờ anh thực sự rất bận, có rất nhiều chuyện quan trọng phải làm. Lúc này anh không có sức lực để chơi trò ly hôn với em được đâu.”
Hứa Trì không trả lời ngay, phía bên kia thật an tĩnh, an tĩnh tới mức Lăng Vũ có hơi hoảng hốt. Vốn anh định nói thêm mấy lời mềm mỏng để dỗ dành cậu nhưng chẳng hiểu sao vừa lên tiếng lại nói ra những lời như thế.
Chắc chắn do dạo này bận bịu công việc quá nên mệt mỏi rồi. Lúc Lăng Vũ chuẩn bị nói thêm mấy lời cứu vãn thì lại nghe thấy tiếng cười của Hứa Trì. Trong đó mang theo chút tự giễu, cậu nói: “Không sao, thế anh bận trước đi.”