Cậu xoay người lại nhìn thì thấy mấy đứa trẻ chơi ném tuyết đang chạy bình bịch tới, mồm năm miệng mười xin lỗi cậu.
“Chú ơi, cháu xin lỗi ạ. Chúng cháu không cẩn thận ném vào người chú rồi.”
“Cháu xin lỗi nhiều ạ, để cháu phủi cho chú.”
“Chú ơi, không thì chú ném lại nhé?”
Bởi vì đang chơi đùa trên tuyết nên mặt mấy đứa nhỏ này đứa nào đứa nấy đều đỏ lựng, mặc đồ cũng rất đẹp đẽ, nhìn qua là thấy vui mắt. Hứa Trì phủi tuyết rơi trên người đi, nói: “Không sao, mấy đứa chơi tiếp đi.”
Mấy đứa nhỏ đó thở ra một hơi, nói cảm ơn với Hứa Trì rồi lại vui mừng chạy đi chơi tiếp.
Trong nhóm đó còn có một cô bé thắt tóc đuôi sam quay ngược người lại tặng Hứa Trì một cục tuyết được kẹp theo hình mỏ vịt, nói là quà.
Cục tuyết mỏ vịt to chừng bàn tay trắng tinh nằm trong lòng bàn tay, cũng hơi nặng, đáng yêu vô cùng. Hứa Trì nhìn cô nhóc chạy ra xa, tóc đuôi sam tung tẩy, cậu nhịn không được nở nụ cười tươi thật tình đầu tiên trong khoảng thời gian này.
**
Lăng Vũ bị tiếng chuông điện thoại đánh thức, anh đột nhiên ngồi dậy mới kinh ngạc nhận ra, tối qua dưới tác dụng của cồn, anh thϊếp đi lúc nào không biết.
Tiếng chuông di động vang rung trời, là trợ lý gọi tới.
Tối qua Lăng Vũ tụ họp cá nhân, trợ lý không đi theo cùng, kết quả ngày hôm sau mãi không thấy bóng dáng Lăng Vũ xuất hiện ở công ty. Trợ lý lo lắng anh xảy ra chuyện gì, đành phải liên lạc qua điện thoại.
Gọi qua mấy cuộc mà mãi không có người nhấc máy, trợ lý lại gọi cho Hứa Trì, không ngờ người kia lại tắt máy.
Trợ lý đã đi theo Lăng Vũ nhiều năm như vậy rồi, đây là lần đầu tiên thấy Lăng Vũ đi làm muộn, còn không hề thông báo trước một tiếng nào. Trong lòng anh ấy càng thêm bất an, ngồi vào xe đang định tới nhà Lăng Vũ xem một cái, không ngờ cuối cùng điện thoại Lăng Vũ cũng có người nhận.
Trợ lý nhẹ nhàng thở ra một hơi lớn.
Sau khi cúp máy, việc đầu tiên mà Lăng Vũ làm đó là đứng dậy mở cửa phòng ra. Nhưng bên ngoài phòng khách là một mảnh tĩnh mịch, Hứa Trì không quay về.
Lúc này Lăng Vũ mới lướt di động, phát hiện ra Hứa Trì không hề hồi âm chút nào. Anh nhíu mày gọi qua, đối phương vẫn luôn tắt mắt.
Ánh mắt Lăng Vũ đè nén, trên mặt là vẻ bực bội không thèm che lấp gì.
Tối qua về nhà anh ngủ thϊếp đi, mặt cũng còn chưa rửa. Qua một đêm lên men, quần áo trên người có mùi khó ngửi vô cùng. Anh quay đầu nhìn ga trải giường, trên mặt cũng dính đầy mùi rượu, cần phải thay luôn.
Từ khi ba mẹ Lăng Vũ lần lượt qua đời, Hứa Trì liền cho điều dưỡng và cô giúp việc trong nhà nghỉ. Thật ra cậu không thích có người xâm nhập vào không gian sinh hoạt của mình chút nào.
Những chuyện sinh hoạt hằng ngày, từ quét tước nấu ăn nhỏ vụn, cậu càng thích tự mình làm hơn. Lăng Vũ tôn trọng suy nghĩ của Hứa Trì, chỉ thuê người ngoài hằng tuần tới quét dọn một lần là được.
Lăng Vũ liên hệ với bên dịch vụ để người ta qua đây dọn dẹp phòng ngủ một chút.
Bình thường Hứa Trì vẫn luôn ở nhà, chỉ cần Lăng Vũ mở mắt là có thể nhìn thấy cậu. Mấy năm gần đây đều như thế cả. Đột nhiên hôm nay bên cạnh không thấy Hứa Trì đâu, Lăng Vũ mới phát hiện ra trong nhà thì ra lại an tĩnh đến thế. An tĩnh đến mức chẳng khác gì mộ phần vậy.
Bây giờ là 10 giờ sáng, Hứa Trì có thói quen dậy sớm, tại sao lúc này rồi mà em ấy còn chưa về nữa?