Sau khi Hứa Trì đáp xuống Tấn Thành rồi thì đi thẳng tới khách sạn mà cậu đã đặt phòng từ trước.
Nói đến cũng buồn cười, nơi này là thành thị cậu lớn lên từ nhỏ nhưng lại chẳng thể có nổi một nơi để cậu dừng chân nghỉ ngơi khi mệt mỏi.
Thành phố này không có ai đợi cậu cả.
Ba mẹ Hứa Trì ly hôn khi cậu còn rất nhỏ, hai người cũng lần lượt có gia đình mới của mình, cũng có những đứa con khác. Từ nhỏ Hứa Trì đã sống với ông bà nội đến năm 18 tuổi, mãi tới lúc trước khi lên đại học thì cậu lần lượt tiễn hai cụ tạ thế.
Sở dĩ Hứa Trì chọn về lại Tấn Thành là bởi vì trong thời gian ngắn cậu không biết bản thân mình nên đi đâu.
Cuộc sống trước năm 18 tuổi, bản thân cậu không có sự lựa chọn. Từ năm 18 tuổi đến nay, mười năm cuộc đời, cậu ở lại thành phố Di Giang vì tình yêu với Lăng Vũ.
Thật ra cậu chưa bao giờ suy nghĩ kỹ càng, rốt cuộc bản thân mình thích thành phố nào, muốn sống nốt quãng đời còn lại ở nơi nao.
Quyết định ly hôn cũng không phải đột nhiên đưa ra, mà đây là kết quả sau khi Hứa Trì đã suy nghĩ cặn kẽ. Cậu muốn kết thúc mối quan hệ 10 năm này, cho nên cậu mới để lại tờ đơn thỏa thuận ly hôn.
Sau khi ký đơn xong, Hứa Trì cứ như thoát khỏi con quái vật đáng sợ nào đó, nhanh chóng rời khỏi căn nhà của cậu và Lăng Vũ. Cậu không muốn ở lại thêm một khắc nào nữa trong căn nhà lạnh băng yên tĩnh này. Càng không muốn nhìn thấy Lăng Vũ lúc nào về nhà cũng người đầy mùi rượu, khuya lắc khuya lơ mới về, còn không nói chuyện với cậu được nửa câu.
Lạ thật đấy, rõ ràng lúc trước yêu nhau đến vậy mà bây giờ nhìn nhau một cái cũng thấy khó chịu vô cùng. Hứa Trì hít sâu một hơi, chỉnh đốn lại cảm xúc, nhận lấy thẻ nhân viên lễ tân đưa, bước vào thang máy.
Tấn Thành, xem như chốn dừng chân tạm thời đi, đợi cậu nghĩ xong muốn đi đâu, đến lúc đó lại xuất phát.
Hứa Trì thật sự rất mệt mỏi, cậu đánh một giấc tới tận giữa trưa ngày hôm sau, đến tận 12 giờ mới dậy. Nếu không phải bụng đói sôi ùng ục, cậu còn có thể ngủ tiếp được nữa.
Hứa Trì vươn tay cầm di động mở máy lên, không bất ngờ, toàn là điện thoại Lăng Vũ tìm cậu, còn cả tin nhắn hỏi cậu ở đâu.
Hứa Trì biết không từ mà biết như vậy rất không có trách nhiệm, cũng không phù hợp với hành vi trước giờ của cậu. Nhưng cậu sắp bị đè nén đến suy sụp rồi, nếu còn ở lại thành phố Di Giang, cậu sẽ hít thở không thông.
Hứa Trì không trả lời tin nhắn Lăng Vũ, cậu đánh răng rửa mặt xuống lầu, ăn bữa trưa trong nhà hàng của khách sạn rồi chuẩn bị ra ngoài đi dạo.
Ngày hôm qua, trên cả nước nhiệt độ đều giảm mạnh, đổ tuyết lớn. Tấn Thành lại không cách thành phố Di Giang quá xa, ngồi máy bay không tới 2 tiếng đã đến. Tối qua Tấn Thành cũng đổ một trận tuyết lớn. Lúc này đã qua một đêm, gió tuyết đã ngừng, lọt vào trong tầm mắt chỉ toàn một màu trắng xóa.
Ánh nắng chói lọi chiếu xuống, trên mặt đất tỏa ra từng luồng ánh sáng nhạt màu vàng ấm.
Hứa Trì đứng trước cổng khách sạn, có mấy đứa nhỏ đang chơi ném tuyết cách đó không xa. Bên chỗ góc tường của mấy tòa kiến trúc có một đôi người tuyết hình thái khác nhau, đội mũ nhỏ, quàng khăn cổ, mang bao tay đứng đó.
Hứa Trì hít một hơi sâu hương tuyết mới mẻ lạnh lẽo, chọn một hướng bước đi. Cậu đi chưa được mấy bước thì bị một nắm tuyết bay từ trên không đánh tới, đập vào đầu vai. Động tác của Hứa Trì không khỏi khựng lại.