Âm Dương Quỷ Thám

Chương 3: Lời dạy của tổ tiên (2)

Nhị Mao òa khóc nói cá cắn ngón tay cậu ấy không chịu buông, làm thế nào cũng không rút tay ra được. Tôi cũng hốt hoảng, vội vàng gọi hai thằng bạn đang trượt băng lại cùng giúp. Nhưng cơ thể nhỏ bé của chúng tôi dù hiệp lực lại với nhau cũng không có bao nhiêu sức, Nhị Mao bị lôi vào hố băng, bọt nước nổi lên quá đỉnh đầu.

Sau khi bọt nước tan, một mặt người trắng ởn mơ hồ cực kỳ dọa người lộ ra. Khuôn mặt đó bỗng dưng thè cái lưỡi dài không khác gì lưỡi của quỷ treo cổ trong trò chơi, nó quấn lấy cổ tôi ra sức kéo xuống. Tôi hoảng sợ khóc lóc, liều mạng lùi về sau, hai thằng bạn cũng phụ kéo tôi, khi giằng co kịch liệt đã khiến khuy áo bông bung ra, làm lộ ra tấm gỗ đào kia.

Mặt người kia lập tức rụt lưỡi, nở nụ cười rợn người với tôi rồi lập tức biến mất.

Chúng tôi chạy về trấn, gọi người cứu Nhị Mao, cậu ấy sớm đã chết rồi.

Ba thằng chúng tôi đều bị dọa cho mất hồn. Lần này thật kỳ lạ khi mà bố lại không có phạt tôi, bố đưa tôi về nhà mới giải thích, Nhị Mao bị Hồ Giang chết đuối trong hồ vào năm ngoái câu đi, người này vì vợ bỏ đi theo người người khác mà sau khi chết tâm lý không bình thường, nếu không phải bố tôi thường cho ông ta thuốc uống, sợ là ông ta sẽ làm loạn hơn nữa. Còn ông ta nhìn thấy tấm gỗ đào quỷ sự mới tha cho tôi một mạng, không thì tôi cũng đã có chung kết cục như Nhị Mao rồi.

Từ đó về sau, tôi không còn nghĩ tháo tấm gỗ đào này nữa, luôn mang theo người cho tới khi tôi tốt nghiệp cấp 3 và ba năm đi lính cũng chưa từng xảy ra chuyện gặp quỷ.

Sau khi xuất ngũ, tôi tìm được một công việc ở tỉnh, cũng có một cô bạn gái, tương lai dự định sẽ ở đây không trở về nữa. Nói thật thì việc nhìn thấy mặt quỷ hồi còn bé vẫn luôn là ác mộng của tôi, tôi không muốn kế thừa tổ nghiệp rồi cả ngày giao tiếp với ma quỷ. Nhưng cuộc đời thường trái ý người, không bao lâu sau quê nhà báo tin dữ, bố tôi bệnh tình nguy kịch, tôi vội dẫn bạn gái đi tàu hỏa cao tốc vội trở về nhà.

Trước khi tắt thở bố tôi nói mình đã tra qua địa phủ, dương thọ 56 tuổi đã tận, con người sống chết có số, bảo tôi đừng quá đau buồn. Ông muốn tôi tiếp nhận cửa tiệm chuyên quỷ sự, bởi vì đây là lời dạy tổ tiên để lại, nhà có con trai buộc phải kế thừa, con trai nhiều sẽ do con cả kế thừa, khi trong nhà không có con nối dõi thì mới đứt hương hỏa.

Tôi thật hận bản thân sao không phải con gái, nếu thế thì đã không phải dính dáng đến việc này nữa rồi. Tôi có thể nói không khi thấy ánh mắt tha thiết chờ mong trước khi lâm chung của bố không? Ông nói, ba năm tôi nhập ngũ không ở bên ông nên có rất nhiều điều vẫn chưa học được, trong cửa tiệm có sách cổ do tổ tiên truyền lại, tất cả thuật pháp đều ở trong đó, cả đời ông cũng chỉ học được vài món nghề cơ bản, mong tôi trình độ thông thạo, vượt qua thành tựu của ông và ông nội tôi.

Bố tôi nói xong thì tắt thở, nhìn khuôn mặt thanh thản của ông, tôi biết, đó là vì ông cảm thấy an tâm khi tôi đồng ý tiếp nhận cửa tiệm. Tôi cũng hạ quyết tâm, vì bố, đời này cũng sẽ không đổi nghề.

Bạn gái tôi rất thực tế, chỉ hỏi tôi một câu: "Anh còn quay lại tỉnh không?”

Tôi đáp không quay lại nữa. Cô ấy lập tức tạm biệt tôi, một mình ngồi xe quay trở lại tỉnh, một lần từ biệt là cả ba năm, sau cũng không còn bất cứ liên lạc nào nữa. Việc này đã khiến tôi buồn bã, đau lòng rất lâu.