Âm Dương Quỷ Thám

Chương 4: Sắm vai nữ quỷ

Ba năm sau khi tiếp nhận cửa tiệm chuyên quỷ sự đã giúp tôi hiểu được sâu sắc cuộc đời của người không bình thường là như thế nào. Giờ Tý (23 giờ) mỗi tối mở cửa, cuối giờ Sửu (3 giờ) rạng sáng đóng cửa, bởi vì khoảng thời gian này là lúc quỷ hồn hoạt động sôi nổi, sớm quá sẽ không có khách, mà muộn sau 3 giờ sáng thì gà trống sắp gáy, cũng là lúc quỷ hồn trở về.

Hơn 3 giờ trở về nhà, tôi còn phải rửa sạch vết máu dính trên răng quỷ lấy được, đun với thuốc hai tiếng đồng hồ mới dám đi ngủ. Phải đun thành chất lỏng đen bằng thuốc đặc chế, không thì sau khi rời khỏi quỷ thể răng quỷ sẽ mất đi linh lực, trời sáng sẽ biến mất. Đây cũng chính là nguyên liệu của trân châu đen, cất vào trong lọ, đợi gom đủ dung dịch của một trăm chiếc răng quỷ là có thể luyện thành trân châu để đổi tiền. Do món đồ này nguồn gốc không rõ, lại thêm thời gian dài mới có hàng, đương nhiên sẽ không thể đi đường chính ngạch mà chỉ có thể tìm người mua ở chợ đen đồ cổ, may mắn là tôi không phải lo vấn đề này vì bố sớm đã để lại cho tôi một con đường.

Hoàn tất những việc này là 7 giờ sáng, mẹ đã nấu sẵn bữa sáng cho tôi, tôi ăn rồi ngủ một mạch cho tới 4 giờ chiều mới dậy ăn cơm trưa, tôi nghi ngờ có khi nào bố tôi chết sớm là có liên quan tới cuộc sống bất bình thường này.

Hôm nay là mồng 1 tháng 10, tết Ma Quỷ, đây là ngày lễ tết truyền thống, bất luận là phương Nam hay phương Bắc thường sẽ đốt tiền giấy ở ngã tư đường chỗ ở. Nghe nói, âm gian có ngân hàng chuyên phụ trách tiếp nhận tiền của, chỉ cần con cháu bạn đốt cúng bái là bọn họ sẽ dựa theo mục lục đăng ký, phát đủ tiền âm phủ và vật phẩm cho bạn.

Nhưng chung quy vẫn là truyền thuyết dân gian, rốt cuộc ngân hàng âm gian có chịu trách nhiệm như vậy, có ăn tiền trung gian hay tham ô dùng tiền của công không thì không thể biết được, trừ khi bạn thật sự đến âm gian một chuyến, chắc chắn cái gì cũng sẽ hiểu rõ.

Việc làm ăn của cửa tiệm không quá đắt hàng, bình quân mỗi ngày cũng chỉ có một hai vị khách, hôm nay tết nhất nên chúng quỷ đều sẽ bận nhận đồ cúng, e rằng sẽ không có khách nên tôi do dự có nên đi không. Nhưng lại nghĩ dẫu sao không đi thì buổi tối cũng đâu có ngủ được đâu, còn chẳng bằng ở trong cửa tiệm đọc sách, mày mò thêm chút pháp thuật.

Ra khỏi nhà đi qua một con ngõ nhỏ đen kịt, đến một con phố nhỏ, đi về phía đông 50 mét chính là cửa tiệm của tôi. Đây từng là nhà cũ của nhà tôi, nhưng sau khi trấn tiến hành quy hoạch đô thị thì ngôi nhà đã bị phá bỏ, chỉ còn lại hai mặt tiền. Cửa tiệm vẫn là cửa gỗ kiểu cũ, bên trên cũng không treo biển hiệu, sợ treo hai chữ quỷ sự sẽ khiến người ta sợ hãi. Cửa tiệm cũng chỉ mở một khe gỗ rộng khoảng chừng nửa thước đủ để quỷ có thể tiến vào. Người dân trong trấn đều biết cửa tiệm chúng tôi làm không phải việc chính đáng nên ban đêm gần như không có ai dám lại gần.