Tôi vừa chào đời, bố đã đeo một tấm gỗ đào lên cổ tôi, bên trên có khắc hai chữ "quỷ sự”. Một là gỗ đào trừ tà, hai là tỏ rõ thân phận truyền nhân đời kế tiếp của cửa tiệm chuyên quỷ sự, để chúng quỷ tránh xa. Từ khi tôi có hiểu biết, bố đã bắt đầu dạy tôi thuật Mao Sơn, đó là thời đại mà những đứa con hiếu thảo được sinh ra dưới cây gậy, bạn không muốn học chính là lười nhác, không phải tay bị roi quật thì là hai mông nở hoa, dù có cứng đầu đến đâu cũng uốn nắn bạn thật đàng hoàng.
Sau này học tiểu học, bạn bè nhìn thấy tấm gỗ này trên cổ tôi đều trêu chọc tôi là người âm dương (người tinh thần không bình thường), giáo viên cũng tìm tôi, bảo đừng đeo đồ mê tín dị đoan thế này nữa. Tôi về nhà khóc lóc không chịu đeo, nhưng bố tôi lại đanh mặt nạt cho một trận, nói mê tín dị đoan cái gì, nếu không phải bố làm nghề này thì không biết trên đời có bao nhiêu tai họa tinh, hôm nay giáo viên các con còn dám nói những lời như vậy hay không. Tấm gỗ không thể tháo, nếu dám tháo sẽ đánh gãy chân tôi.
Bố rất nghiêm khắc, hễ ông nổi giận là tôi không dám hé răng nửa lời. Mẹ thấy tôi tủi thân bèn sửa cao cổ áo, bảo tôi nhét tấm gỗ vào trong, không để lộ ra ngoài, như vậy sẽ bớt xấu hổ khi ở trường. Nhưng tôi vẫn không vui, mỗi ngày đi ngủ đều mang theo cái đồ bỏ đi này trong lòng thực sự không hề vui chút nào. Thế nhưng, một việc xảy ra sau này đã khiến tôi hoàn toàn hiểu được nỗi khổ tâm của bố.
Đó là một việc khi đi học buổi sáng hồi tôi học lớp 2. Nhà chúng tôi cách tiểu học một cái hồ. Mùa đông đến, khí hậu phương Bắc vô cùng lạnh giá, băng đóng dày. Mấy đứa học sinh chúng tôi cùng nhau đi học, khi đi qua hồ đều không kiềm được sự ham chơi mà muốn xuống dưới trượt băng. Tuy rằng trước khi ra khỏi nhà, bố thường xuyên dặn dò cái hồ này từng có rất nhiều người chết đuối, nhất định không được xuống chơi. Nhưng một khi đám trẻ con đã ham chơi sẽ ngay lập tức vứt những lời dặn dò này ra sau đầu.
“Tép, qua đây mau, ở đây có một cái hang, chúng ta bắt cá đi.” Nhị Mao ở giữa hồ vẫy tay gọi tôi.
Bởi từ nhỏ tôi gầy gò nên họ đều gọi tôi là Tép. Còn hai thằng bạn đang thích thú trượt băng không chịu qua, nên có mình tôi tung tăng chạy đến đó. Nhị Mao vén tay áo bông, thò cả cánh tay phải vào trong hố băng, tôi ngồi xổm bên cạnh hào hứng hỏi mò được cá hay chưa. Cậu ấy nói mò được rồi, chuẩn bị tóm ra ngoài.
Tôi nghe vậy thì vui lắm, khi đó không phải vì tham ăn mà là vì ham vui, còn phụ cậu ấy kéo tay ra ngoài nữa. Thế nhưng con cá này lớn quá, chúng tôi giằng mà ngã kềnh, hai người cùng trượt trên băng.