Luật Chơi Sinh Tử

Chương 7: Nơi đánh đổi cuộc đời

Giọng hắn trơn tru như được rót mật, nhưng lạnh như băng nitơ.

“Và dĩ nhiên, điểm nhấn của đêm: Trò Chơi Sinh Tử! Ai thắng – thì có tiền. Ai thua – trắng tay không có tiền và trở thành nô ɭệ.”

Tiếng cười dâʍ đãиɠ vang lên. Có kẻ ném tiền, có kẻ cá cược cả người thân, danh dự, hoặc những thứ còn tối tăm hơn nữa.

Lâm Dạ ngẩng đầu nhìn bảng điện tử:

Thắng: +1000

Thua: -500

Chỉ cần một trận thắng thôi. Cậu sẽ sống sót qua đêm nay.

Cậu bước tới.

Từng bước nặng như chì, nhưng không chùn. Người kiểm tra liếc nhìn cậu, nhếch mép:

“Tên?”

“Lâm Dạ.”

“Thể lực sơ cấp. Cấp độ: chưa xác định. Đồng ý tham gia?”

“…Ừ.”

Một đường chạm tay lướt qua màn hình. Một tiếng “tách” vang lên – cánh cổng sắt phía sau mở ra như cái miệng quái thú đang đợi bữa tiệc máu.

---

Trên tầng cao, trong một căn phòng kính sang trọng, một người đàn ông trẻ tuổi ngồi dựa vào ghế, tay cầm ly rượu vang đỏ sẫm như máu.

Mắt hắn sắc như dao găm, chăm chú nhìn màn hình lớn.

“Hắn ta dám tham gia.” – hắn cất giọng trầm thấp.

Phía sau, một trợ lý tóc bạc đẩy kính, đáp:

“Có lẽ hắn đang tuyệt vọng.”

Người đàn ông nhếch môi. Nụ cười của hắn không chạm tới đáy mắt.

“Không. Kẻ tuyệt vọng sẽ bán thân hoặc xin tha. Tên này – hắn chọn đánh cược. Chọn đối đầu với cái chết, chỉ vì số tiền ít ỏi để cứu lấy tánh mạng.”

Hắn khẽ nghiêng đầu, đôi mắt không rời bóng dáng nhỏ bé trên sân khấu:

“Thú vị rồi đấy. Ta muốn xem... hắn làm được gì.”

---

Trên sân khấu, Lâm Dạ đối mặt với đối thủ: một gã đàn ông lực lưỡng, đầu trọc, có hình xăm rồng cuộn quanh cổ. Trên tay là một thanh gậy sắt to bằng cổ tay người lớn.

Gã quét mắt nhìn Lâm Dạ, bật cười:

“Thằng nhãi? Đây là món khai vị gửi tới tao à?”

Đám đông cười phá lên như được mùa.

Gã nhổ xuống đất, gằn giọng:

“Mày chắc chứ?”

Lâm Dạ không vội đáp, chỉ lạnh lùng nhìn gã, rồi từ từ lên tiếng, từng chữ sắc như dao:

“Chắc chắn. Nhưng không phải mày đánh tao… mà là tao sẽ đánh mày.”

Cả sân khấu im bặt. Ánh mắt của Lâm Dạ không một chút dao động, không có chút sợ hãi, chỉ lạnh như băng.

Tiếng chuông sắt vang lên như tiếng phán quyết từ địa ngục, báo hiệu bắt đầu trận sinh tử.

Cả quảng trường gào rú trong phấn khích. Tiếng hò hét, cười cợt, cá cược vang dội như muốn nuốt chửng cả sân khấu.

Trên đó, Lâm Dạ đứng đối diện một con quái vật hình người – gã đàn ông cao gần hai mét, cơ bắp cuồn cuộn như thép, trên cổ là hình xăm rồng dữ tợn. Mắt hắn đỏ ngầu, nụ cười lệch khinh bỉ.