Không phải bằng cách này.
Cậu quay người bỏ đi, bước chân dứt khoát, ánh mắt lạnh như băng. Sau lưng, tiếng cười nhạo đuổi theo như dao cắt thẳng vào lòng tự tôn:
“Sợ rồi hả?”
“Tưởng mày lì lắm, hóa ra cũng chỉ là con chó đói không dám cắn.”
“Đi đi! Đến lúc quay lại cầu xin thì nhớ quỳ cho thấp!”
Tiếng cười rít lên, cay độc và chát chúa. Nhưng không ai ngăn cậu.
Chúng biết – kẻ đói đến tuyệt vọng rồi sẽ quay lại. Quay lại và tự dâng cổ vào thòng lọng.
Lâm Dạ rảo bước trong gió đêm lạnh buốt, từng hơi thở như bị lưỡi dao kề sát ngực. Dạ dày co rút từng cơn như bị móc rỗng.
Mùi ẩm mốc, rác rưởi và máu cũ quẩn trong từng ngóc ngách. Những tòa nhà cao tầng đổ bóng như quái vật sắt thép, đứng đó lặng thinh, chứng kiến đám người nhỏ bé lầm lũi đi về phía diệt vong.
Không ai quan tâm đến ai. Chỉ có sống. Hoặc chết.
Cậu lướt qua những con hẻm u ám, chân rẽ theo những lối mòn đã khắc sâu vào bản năng. Nơi ánh sáng chiếu đến – là nơi không được bén mảng. Nơi quyền lực ngự trị – là nơi nên tránh xa.
Chỉ còn vài tiếng nữa là sang ngày mới.
Nhưng cậu chỉ kiếm được 450.
Thiếu đúng 50.
Chỉ 50 đồng thôi – nhưng nếu không có nó, hệ thống sẽ đánh dấu cậu là “vô năng”. Và đúng 12 giờ, Lâm Dạ sẽ bị đóng dấu, trở thành nô ɭệ – tài sản có thể bị mua, bị bán, bị sử dụng... tùy ý.
Cậu siết chặt nắm tay đến bật máu. Không thể để mọi thứ kết thúc như vậy.
Từ xa, ánh sáng từ quảng trường trung tâm bừng lên rực rỡ như thiên đường – nhưng với cậu, đó là hố sâu nuốt người.
Nơi đó là đấu trường. Là sòng bạc. Là địa ngục đội lốt ánh hào quang.
Tiếng nhạc điện tử đập vào màng nhĩ như búa nện, xen lẫn tiếng cười của những kẻ giàu có và tiếng ly thủy tinh va nhau lạnh lẽo.
Những kẻ có tiền đang tận hưởng bữa tiệc của tội lỗi – phóng tiền vào các trò chơi tàn nhẫn: người đấu người, sinh tồn, đấu trí, đấu sức... hoặc đơn giản chỉ để xem ai sẽ chết trước.
Lâm Dạ bước vào quảng trường, ngay lập tức bị ánh đèn nuốt trọn. Mắt cậu hơi nheo lại, nhưng bước chân không hề chững lại.
Trước bục gỗ trung tâm, một nhóm người đang quỳ, tay bị trói, ánh mắt rỗng không – như những con rối bị vắt kiệt ý chí.
Trên bục, một gã đàn ông khoác áo dài, đeo micro không dây, tay vung vẩy roi da như một MC kỳ cựu.
“Thưa quý vị! Đêm nay, chúng ta có gì đây? Một lô hàng mới – những kẻ thất bại, đang chờ được... ban thưởng!”