Luật Chơi Sinh Tử

Chương 5: Dám chơi lớn không

Ông ta là một người đàn ông mập mạp, mặc bộ đồ công nhân dính đầy dầu nhớt, đôi mắt híp lại sau lớp kính bẩn, nhìn Lâm Dạ từ đầu đến chân.

Không cần phải hỏi, ông ta đã nhận ra ngay. Lâm Dạ không phải là người đến để sửa chữa máy móc. Cậu ta chỉ là một người cần công việc, bất kỳ công việc nào.

Ông ta ném qua một chiếc khăn dính đầy dầu, không thèm nhìn cậu thêm lần nào.

“Biết sửa máy không?”

Lâm Dạ lắc đầu, giọng nhẹ nhàng nhưng kiên quyết. “Không.”

Hắn nhíu mày, vẻ khó chịu hiện rõ trên mặt. “Vậy thì lau dọn. 50 một giờ, không phàn nàn.”

Lâm Dạ gật đầu, chỉ cầm lấy chiếc khăn, lau dọn mớ hỗn độn trên bàn làm việc.

Dù công việc này không phải là những gì cậu mong muốn, nhưng không có sự lựa chọn khác.

Mỗi giây trôi qua, cậu biết mình đang chạy đua với thời gian.

Mồ hôi bắt đầu rơi xuống nền đất, hòa lẫn với những vết dầu bám dính trên tay cậu. Cảm giác nhờn dính trên da khiến cậu cảm thấy như đang dấn thân sâu hơn vào cái bể bùn này, nhưng cậu không dừng lại. Cậu không thể dừng lại. Đây là cách duy nhất để tồn tại.

Bốn tiếng. 200.

Bảy tiếng. 350.

Cậu nhìn vào chiếc vòng tay, con số vẫn chưa đủ. 450. Vẫn chưa đủ.

Đồng hồ trên tường chỉ 10 giờ đêm. Mắt Lâm Dạ vẫn dán chặt vào màn hình vòng tay, lòng không thể bình tĩnh.

Nếu hôm nay không kiếm đủ 500, thì ngày mai sẽ lại là một cuộc chiến nữa. Một cuộc chiến mà cậu không thể chắc chắn mình sẽ thắng.

Cậu buông chiếc khăn, đứng lên và bước ra ngoài xưởng. Không có thời gian để nghỉ ngơi. Cậu cần phải kiếm thêm tiền. Cậu không thể chấp nhận thất bại.

Lâm Dạ rời khỏi xưởng và bước vào một con hẻm nhỏ. Đèn đường ở đây bị hỏng, chỉ có ánh sáng mờ nhạt từ những biển hiệu đổ nát hắt xuống.

Mùi rác thải và nước cống bốc lên nồng nặc, nhưng những kẻ tụ tập ở đây chẳng ai để tâm. Họ đã quá quen với mùi thối của sự tuyệt vọng.

Vài gã đàn ông đứng dựa vào tường, điếu thuốc lập lòe trong bóng tối. Một gã trong số đó cười khẩy khi thấy Lâm Dạ đi ngang qua.

“Muốn kiếm tiền nhanh không, nhóc?”

Lâm Dạ không trả lời, nhưng cậu không rời đi.

Gã vẫy tay, ra hiệu cho cậu lại gần.

“500 chỉ trong vài phút. Nhưng mày phải dám chơi lớn.”

Trong tay gã, một con dao nhỏ sáng loáng phản chiếu ánh đèn yếu ớt.

“Chỉ cần mày đâm một thằng, tiền sẽ chảy vào tài khoản ngay lập tức.”

Không gian như đông cứng lại. Lâm Dạ nhìn vào con dao trong tay gã, tim đập mạnh hơn, nhưng ánh mắt cậu không rời khỏi nó.

Cậu không phải thánh nhân, nhưng cũng không phải là kẻ gϊếŧ người. Mạng sống của kẻ khác, dù có thể mang lại tiền bạc, cũng không phải là cái giá mà cậu sẵn sàng trả.

Cậu biết rõ: nếu để bản thân mình bước qua ranh giới này, thì không còn đường lùi. Cậu không phải là kẻ gϊếŧ người, dù là trong hoàn cảnh nào