Một tên lính trong số đó cúi xuống, nắm lấy cổ áo người đàn ông đang run rẩy.
Cơ thể người đàn ông này co rúm lại, mắt mở to đầy hoảng loạn, môi mím chặt như muốn cầu xin nhưng lại không thể thốt ra lời.
Cơn hoảng loạn lan ra khắp cơ thể, cổ họng nghẹn lại, gương mặt anh ta tái nhợt, đôi tay run rẩy cố bám vào tên lính, nhưng chỉ nhận lại ánh mắt lạnh lẽo và cái nhấc chân thô bạo.
“Ngươi đã vi phạm quy tắc sống tuần này. Chào mừng đến với kiếp nô ɭệ.”
Giọng tên lính như một bản án không thể thay đổi, không hề có một chút cảm xúc.
Người đàn ông kia chỉ còn biết lặng lẽ gục đầu xuống, nước mắt rơi lã chã khi chiếc vòng kim loại trên cổ anh ta phát ra âm thanh báo hiệu sự kết thúc.
-----
Ở khu vực tầng lớp dưới, cách duy nhất để kiếm tiền là làm thuê, buôn bán chợ đen hoặc đánh cược.
Lâm Dạ không ngốc đến mức lao vào sòng bạc, nơi chỉ có bọn giàu chơi đùa với mạng sống của kẻ khác.
Cũng giống như người đàn ông đó vì thua bạc mà đã thành nô ɭệ thì là một điều ngu ngốc như thế.
Cậu biết rằng sòng bạc là cái bẫy chết người dành cho những kẻ nghèo khó, nơi họ chỉ có thể mất đi tất cả trong một đêm và trở thành những nô ɭệ không có quyền lựa chọn.
Một lúc sau, cậu dừng lại trước một xưởng sửa chữa máy móc cũ. Đèn vàng le lói từ khung cửa sổ bẩn thỉu, phát ra những tia sáng yếu ớt như đang cố gắng níu kéo chút hy vọng.
Một tấm bảng gỉ sét treo bên ngoài, dòng chữ mờ nhạt nhưng vẫn đủ đọc được:
“Tuyển lao động thời vụ - 50/giờ”
Cậu nhìn vào biển hiệu, rồi nhìn vào con số trên vòng tay. 315. Cậu biết đây là cơ hội duy nhất để kiếm thêm một ít tiền, dù chỉ là một công việc tồi tệ, dù chỉ là lau dọn.
Không cần suy nghĩ lâu, Lâm Dạ kéo mạnh cổ áo khoác, bước vào trong.
Bên trong xưởng, không khí ngột ngạt, mùi dầu nhớt và kim loại cháy khét. Tiếng búa đập vào kim loại vang lên đều đặn, cùng với tiếng động cơ nổ lạch bạch.
Những người lao động đang cúi gằm mặt, làm việc như những cỗ máy không cảm xúc, những đôi tay chai sạn và mồ hôi ướt đẫm. Họ không nói, không nhìn nhau, chỉ làm việc như thể họ không có gì ngoài công việc.
Lâm Dạ không giống họ. Cậu có đôi mắt không che giấu nổi sự mệt mỏi, nhưng cũng không thiếu vẻ kiên cường.
Cậu nhìn quanh một lượt, rồi dừng lại khi thấy ông chủ ngồi sau chiếc bàn cũ kỹ.