Luật Chơi Sinh Tử

Chương 3: Luật tuyệt đối

Ông ta giờ đây đã không còn tên. Không còn quyền lợi.

Ông ta đã trở thành nô ɭệ.

Đám lính tuần tra lôi xềnh xệch người đàn ông trên mặt đất, mặc kệ ông ta giãy giụa như một con thú bị trói chân.

Đầu gối ông cọ xuống nền đường gồ ghề, để lại những vệt máu loang lổ.

Những người dân khác quay đi, tiếp tục bước đi như chưa từng có chuyện gì xảy ra. Bởi vì họ biết, ngày mai, hoặc tuần sau, người quỳ rạp trên mặt đất có thể chính là họ.

Đây là luật.

Và luật là tuyệt đối.

Lâm Dạ nhìn theo bóng dáng người đàn ông bị lôi đi, ánh mắt tối lại.

Cậu không cảm thấy thương hại, không cảm thấy bất ngờ. Ở thành phố này, thứ duy nhất có thể làm là sống sót.

Trong lòng cậu, có một ngọn lửa nhỏ đang cháy, yếu ớt nhưng vẫn chưa hoàn toàn lụi tắt.

Cậu siết chặt bàn tay. Thầm nhủ cậu sẽ không bao giờ để mình bị biến thành một nô ɭệ. Không bao giờ.

Cậu bước nhanh hơn, bóng lưng hòa vào màn sương xám của thành phố chết chóc này. Cậu phải kiếm tiền. Cậu phải sống sót.

Không có chỗ cho những kẻ yếu đuối. Không có chỗ cho những kẻ thất bại.

Màn hình quảng trường tiếp tục nhấp nháy, ánh sáng đỏ chiếu xuống một thành phố đang hấp hối, nơi luật lệ thay đổi từng tuần, nghiền nát những ai không theo kịp.

Ở một nơi nào đó trong bóng tối, Hội Đồng Thống Trị đang quan sát tất cả.

Bầu trời xám xịt như một tấm màn sắt đè nặng lên thành phố. Những vũng nước bẩn đọng trên mặt đường đầy rác phản chiếu mờ nhạt ánh sáng yếu ớt từ những bóng điện hiếm hoi.

Không khí phảng phất mùi khói xe lẫn mùi ẩm mốc của những con hẻm tối tăm.

Lâm Dạ kéo chặt cổ áo khoác, bước nhanh trên vỉa hè nứt nẻ. Những ánh mắt lạnh lùng, mệt mỏi lướt qua cậu.

Ai cũng đang vội vã, ai cũng có mục tiêu riêng, nhưng hầu hết đều giống cậu—đang chạy đua để sống sót.

Hôm nay cậu phải kiếm đủ 500.

Nếu không, mọi thứ sẽ kết thúc.

Cậu siết chặt cổ tay, ánh mắt lướt qua chiếc vòng tay kim loại gắn chặt vào da thịt. Một con số nhấp nháy trên màn hình nhỏ:

315.

Không đủ.

Bên kia đường, một gã đàn ông gầy gò ngồi bệt trên mặt đất. Hai tay ông ta bám lấy chân một người đàn ông mặc vest đen, miệng lắp bắp cầu xin:

"Xin anh... chỉ một chút thôi... Tôi cần sống..."

Gã đàn ông khoanh tay, ánh mắt khinh miệt:

"Mày thua bạc, hết tiền, thì cút đi. Luật là luật."

Nói xong, hắn giơ chân đá mạnh vào ngực người đàn ông kia.

Rầm!

Người đàn ông tội nghiệp ngã lăn ra đất, ho sặc sụa. Cùng lúc đó, chiếc vòng tay của ông ta phát ra một tiếng tít, con số trên màn hình lập tức tụt xuống 0.

Đám lính lần lượt xuất hiện.