Luật Chơi Sinh Tử

Chương 2: Vòng cổ tử thần

Tiếng bước chân nặng nề vang lên. Một nhóm lính tuần tra xuất hiện từ phía xa, áo choàng đen dài quét trên mặt đất, đôi ủng dẫm lên lớp vữa vỡ vụn, phát ra những tiếng "cộp, cộp" lạnh lẽo.

Người đàn ông càng hoảng loạn. Ông ta lục lọi trong túi áo, rút ra một nắm tiền giấy nhàu nát, run rẩy giơ lên:

"Tôi có tiền! Tôi có thể nạp vào tài khoản! Hãy cho tôi thêm một chút thời gian… Tôi chỉ cần một phút nữa thôi…!"

Không ai trả lời.

Một người lính tiến lên, rút thiết bị quét qua chiếc vòng.

"Tít."

Một con số đỏ hiện lên: 108.

Không có sai sót. Không có khoan hồng.

Gương mặt dưới lớp mũ trùm vẫn vô cảm, giọng nói vang lên lạnh như băng:

"Công dân không hợp lệ. Xử lý."

"Không! Không! Tôi có thể vay tiền! Tôi có thể làm việc! Làm ơn…!"

Người đàn ông hét lên, đôi mắt giàn giụa nước. Nhưng cầu xin là vô ích. Chế độ này không có chỗ cho lòng thương hại.

Lâm Dạ với mắt trống rỗng nhìn người đàn ông quỳ rạp trên nền đất bẩn thỉu.

Khi còn nhỏ, cậu từng thấy mẹ mình quỳ xuống, cầu xin giống như người đàn ông kia. Cậu từng tin rằng sẽ có ai đó giúp bà. Nhưng cuối cùng, tất cả chỉ quay lưng đi. Giống như bây giờ.

Ánh mắt tuyệt vọng của ông ta dõi theo những người xung quanh, mong chờ một ai đó giúp đỡ. Nhưng không ai đáp lại.

Từng người lặng lẽ cúi đầu, bước đi nhanh hơn, như thể chỉ cần đứng gần một nô ɭệ, họ cũng có thể bị lây nhiễm số phận ấy.

Hơi thở của ông ta nghẹn lại khi chiếc vòng kim loại trên cổ siết chặt.

Mắt trợn trừng, miệng há ra như muốn hét, nhưng không một âm thanh nào phát ra. Đầu gối ông run lên, toàn thân co giật. Mạch máu nổi rõ trên da, gương mặt dần tím tái.

Một người mẹ kéo vội đứa con nhỏ vào lòng, bịt miệng nó trước khi nó kịp hỏi.

Một gã trung niên vội vã rẽ sang lối khác, nhưng lại vấp phải vũng nước dơ bẩn, suýt ngã.

Một cô gái trẻ siết chặt chiếc vòng kim loại trên cổ tay, những ngón tay tái nhợt như thể cô đang tưởng tượng cảnh tượng đó xảy ra với mình.

Chiếc vòng không chỉ là kim loại lạnh lẽo. Nó là một bản án, là gông cùm siết chặt lấy những ai không theo kịp luật lệ tàn nhẫn này.

Mọi thứ kết thúc. Ông không còn là một con người tự do nữa.

Ánh mắt tuyệt vọng của ông ta dõi theo những người xung quanh, mong chờ một ai đó giúp đỡ. Nhưng không ai đáp lại.

Từng người lặng lẽ cúi đầu, bước đi nhanh hơn, như thể chỉ cần đứng gần một nô ɭệ, họ cũng có thể bị lây nhiễm số phận ấy.