“Muốn chết à, nhóc con?” – Gã đàn ông rít lên, tiếng khớp tay kêu răng rắc như âm thanh báo tử.
Hắn cao lớn như một khối thép sống, từng bắp thịt cuồn cuộn dưới làn da sẫm màu, ánh mắt hung tợn đỏ ngầu như thú dữ.
Trên ngực, một vết sẹo dài như vết móng vuốt chằng chịt – lời nhắc nhở rằng hắn đã sống sót từ bao nhiêu trận tàn sát.
Lâm Dạ không đáp. Ánh mắt cậu phẳng lặng như hồ nước đóng băng, không gợn sợ hãi, không chứa nỗi do dự. Chỉ còn lại duy nhất một điều: sống sót.
Không sợ hãi.
Không lối thoát.
Không được phép thua.
Gã đàn ông gầm lên, đôi chân nện mạnh xuống sàn thép khiến cả khán đài rung lên, lao tới như một cơn cuồng phong.
Nắm đấm to bằng đầu người rít lên, chém ngang không khí – mang theo lực sát thương đủ để nghiền nát xương sọ.
Lâm Dạ nghiêng đầu trong gang tấc. Một làn gió lạnh sượt qua mang tai, làm mái tóc tung bay – chỉ một chút nữa thôi, đã là tử vong.
Nhanh.
Nhưng hắn còn nhanh hơn.
Một cú đấm thứ hai như bóng ma xuất hiện ngay sau – cậu tránh không kịp.
Bốp!
Vai trái đau điếng. Một luồng tê rát lan ra, máu thấm ướt lớp áo mỏng.
Tiếng hò hét điên cuồng từ khán đài ập xuống như thủy triều: “Chết nó đi!” – “Máu! Chúng tao muốn máu!”
Lâm Dạ nghiến chặt răng, ánh mắt vụt sáng.
Chúng không quan tâm ai đúng sai. Không cần chính nghĩa. Chúng chỉ cần máu.
Cậu không phải kẻ mạnh. Nhưng cậu là kẻ không được phép thua.
Lần này, khi gã lại lao tới, Lâm Dạ không né.
Cậu chờ.
Chờ cú đấm xuyên tới, luồng sát khí kề sát da thịt – đúng khoảnh khắc đó, cậu nghiêng người, xoay eo như lò xo bật ngược, chân quét ngang đầu gối đối phương.
Bốp!
Gã lảo đảo. Thân thể khựng lại, chân trượt khỏi trục thăng bằng.
Chính là lúc này.
Lâm Dạ xoay người, lấy đà bằng chân sau, tung cú đá móc ngang đầy uy lực vào cằm gã đàn ông.
BỐP!!
Hàm dưới hắn bật ra tiếng kêu rắc. Máu phụt từ mũi, một chiếc răng văng ra ngoài. Tiếng hò hét trên khán đài hóa thành tiếng gào, như thú hoang ngửi thấy máu tươi.
Nhưng cậu không dừng lại.
Không thể cho hắn phục hồi.
Không có cơ hội thứ hai.
Lâm Dạ lao tới, như dã thú phản công. Tay phải siết chặt, toàn lực đấm thẳng vào yết hầu đối phương.
RẦM!
Tiếng va chạm trầm đυ.c như kim loại vỡ vụn. Gã đàn ông ho sặc sụa, ôm cổ, đầu gối khuỵu xuống sàn, ánh mắt đυ.c ngầu hoảng loạn.
Tiếng chuông vang lên. Lạnh lùng. Kết thúc.
Trận đấu: Lâm Dạ – Chiến thắng.