Blogger Ẩm Thực Làm Giàu Ở Cổ Đại [Xuyên Sách]

Chương 8: Tống Nha Nha

Tống Nguyên không thể chấp nhận việc ngày nào cũng ăn cháo mạch phạn, nhưng cũng không làm được chuyện một mình trốn đi ăn sơn hào hải vị, để mấy đứa nhỏ nhai rau gặm cỏ.

Cậu định ra ngoài thăm dò tình hình, xem có thể tìm được gì để cải thiện bữa ăn hay không.

Nhà họ Tống ở ngay dưới chân núi, chỉ là một gian nhà tranh, bên trong ngăn thành hai phòng, sân trước chưa đến mấy mét vuông, được vây lại bằng hàng rào đơn sơ.

Cửa lớn xéo đối diện chính là nhà hàng xóm – nhà họ Ngưu.

Tống Nguyên vừa bước ra cửa đã thấy một phụ nhân đang ôm hài tử dỗ dành.

Vừa nhìn thấy cậu, Ngưu thẩm liền “hừ” một tiếng, xoay người sang chỗ khác, không thèm để ý đến cậu.

Tống Nguyên quyết định chủ động chào hỏi, cậu mở miệng: “Ngưu thẩm, buổi tối an lành.”

Lời vừa dứt, đứa bé trong tã lót bỗng “oa” một tiếng khóc òa lên.

Ngưu thẩm nổi giận: “Ngươi muốn chết à! Ta vừa mới dỗ cho nó ngủ, ngươi lại làm nó thức dậy!”

Tống Nguyên cười “hề hề” hai tiếng, tiến lên trước, hài tử nhỏ bé tròn xoe đôi mắt ướŧ áŧ nhìn cậu đầy tò mò.

Tống Nguyên lập tức mềm lòng, thật muốn xoa nắn một phen, nhưng cậu đành nhịn lại sự bứt rứt của đôi tay, cười nói: “Ngưu thẩm, đây là nữ nhi của thẩm sao? Thật đáng yêu.”

“Phi!” Ngưu thẩm tức giận phun một ngụm nước bọt: “Cái gì mà nữ nhi của ta, đây là muội muội của ngươi đấy!”

Nói xong liền mắng té tát: “Ngay cả muội muội ruột cũng không nhận ra, có ai làm ca ca như ngươi không hả!”

A? A?!

Tống Nguyên lần này thật sự lúng túng.

Cũng không thể trách cậu được, nguyên chủ mấy tháng mới về nhà một lần, đương nhiên chưa từng gặp muội muội mới sinh.

E rằng nguyên chủ còn chẳng biết mẹ Tống sinh nhi tử hay nữ nhi nữa kìa.

Nhìn thấy Ngưu thẩm ôm hài tử dỗ dành, cậu liền mặc định đó là con của bà.

Tống Nguyên gãi đầu ngượng ngùng nói: “Thẩm, xin lỗi, mấy ngày nay đã làm phiền thẩm chăm sóc muội muội của ta.”

Ngưu thẩm không thèm nể mặt, dứt khoát nhét hài tử đang gào khóc vào lòng cậu: “Con của nhà ngươi, tự mình mang lấy!”

“Lão nương không hầu nữa.”

Tống Nguyên luống cuống tay chân ôm lấy Nha Nha, hoảng hốt nói: “Không phải, Ngưu thẩm, ta chưa từng chăm sóc hài tử bao giờ.”

Ngưu thẩm mặc kệ cậu, xoay người bước vào sân nhà mình, “rầm” một tiếng đóng sầm cửa lại.

Tống Nguyên ôm lấy Nha Nha, muốn khóc cũng không được.

Nhị Lâm nghe thấy tiếng động, từ trong phòng bước ra, nhìn thấy Tống Nguyên ôm hài tử, hắn kinh ngạc hỏi: “Đại ca, huynh đây là?”

Tống Nguyên như vớ được cọng cỏ cứu mạng, vội vàng đưa hài tử cho Nhị Lâm: “Mau xem thử, sao Nha Nha cứ khóc mãi vậy?”

Nhị Lâm đưa ngón tay đặt trước miệng Nha Nha, Nha Nha lập tức hé môi, sốt sắng mυ'ŧ lấy.

“Muội ấy đói rồi.” Nhị Lâm nhận định.

Nha Nha mυ'ŧ mãi không thấy có gì, lập tức bật khóc thảm thiết hơn, không biết thân thể nhỏ bé của cô bé lấy đâu ra sức mạnh mà có thể gào to đến như vậy.

Tống Nguyên kiệt sức: “Ngươi mau đi nấu cháo cho muội ấy ăn đi.”

Nhị Lâm: “Ta đi nấu chút canh gạo.”

Nha Nha trong lòng vẫn tiếp tục khóc, Tống Nguyên chỉ có thể dỗ dành cô bé: “Ô ô, đừng khóc, đừng khóc, lập tức có đồ ăn ngay đây.”

Nha Nha khóc một hồi, tiếng khóc ngày càng nhỏ, chắc là khóc mệt rồi.

Chẳng bao lâu sau, canh gạo đã được nấu xong, Nhị Lâm dùng muỗng nhỏ đút cho Nha Nha.

Nha Nha chắc là đói quá rồi, cái miệng nhỏ nhắn phát ra tiếng “chụt chụt” khi ăn, đôi tay nhỏ xíu vung vẩy loạn xạ, suýt chút nữa tát vào mặt Tống Nguyên.

Rốt cuộc cũng dỗ dành được Nha Nha ăn no, chưa kịp thở phào, Tống Nguyên liền cảm giác được đùi mình ươn ướt, lại còn hơi nóng.