Blogger Ẩm Thực Làm Giàu Ở Cổ Đại [Xuyên Sách]

Chương 9: Bàn tán

Sắc mặt cậu thay đổi, vội vàng nhấc Nha Nha lên, lập tức thấy vạt áo mình ướt một mảng lớn.

“Y y a ~” Nha Nha ngây thơ nhoẻn miệng cười.

Tiểu nhân v sỉ!

Nhị Lâm vội vàng đón lấy Nha Nha, sợ Tống Nguyên sẽ tức giận, nhanh chóng nói: “Đại ca mau đi thay y phục, ta giúp Nha Nha thay tã.”

Tống Nguyên cũng không tức giận, chỉ là dở khóc dở cười.

Cậu trở về phòng thay bộ y phục sạch, trên người là một bộ áo vải thô, mặc vào không thoải mái chút nào, nhưng dân thường đều mặc như vậy, cậu cũng chỉ có thể miễn cưỡng thích ứng.

Cậu cũng không quên thắt lên tay áo một dải vải tang, dù sao bây giờ cậu chính là “Tống Đại Thụ”, để tang cha mẹ là trách nhiệm của trưởng tử như cậu.

Tống Nguyên xách theo bộ y phục thay ra, định mang ra bờ sông giặt, vừa bước ra cửa đã thấy Nhị Nha ôm một chậu gỗ đầy y phục đi tới.

Nhị Nha nhỏ giọng nói: “Đại ca, y phục của huynh đưa ta, ta mang đi giặt.”

Sao Tống Nguyên có thể để một cô bé chín tuổi giặt y phục cho mình, cậu lắc đầu từ chối: “Không cần đâu, muội cứ ra bờ sông đi, ta đi cùng muội.”

Trời sắp tối rồi, một cô bé đi ra bờ sông cũng không an toàn.

Nhị Nha thoáng kinh ngạc, có vẻ không vui lắm, nhưng lại không dám nói “không.”

Chỉ đành để mặc Tống Nguyên theo sau.

Thật phiền chết đi được.

Nhị Nha tức tối đá những viên đá nhỏ ven đường.

Tống Nguyên nhìn bóng lưng nàng, nhướng mày, cô bé này có chút tính khí đây, thế mà lúc nào cũng giả bộ nhút nhát trước mặt cậu.

Bước chân của Nhị Nha ngày càng nhanh, gần đến bờ sông, nàng gần như chạy chứ không còn đi nữa, bỏ xa Tống Nguyên lại phía sau.

Lúc này bên bờ sông, đã có mấy thiếu phụ trẻ và các đại thẩm đang giặt quần áo.

Thấy Nhị Nha, một đại thẩm cười nói: “Ây da, Nhị Nha nhà chúng ta thật giỏi giang, ngày nào cũng ra đây giặt tã cho muội muội.”

“Đâu như nha đầu lười biếng nhà ta, bảo làm chút việc cũng không chịu, chỉ chăm chăm ngồi thêu thùa.” Một đại thẩm khác lên tiếng, nghe thì như oán trách, nhưng thực ra lại đang khoe khoang: “Thêu cũng chẳng bán được bao nhiêu tiền, còn hại hỏng cả mắt.”

Trước đây, nhà họ Tống sống sung túc, khiến nhiều người ghen tị, ngày thường bọn họ không dám nói gì trước mặt, nhưng sau lưng lại không tránh khỏi bàn tán.

Bây giờ cha mẹ của bọn trẻ đều mất, bọn họ cũng chẳng cần kiêng dè nữa, dù không làm khó dễ, thì thỉnh thoảng cũng phải châm chọc vài câu.

Ai trong thôn cũng biết, nhà họ Tống coi như xong rồi.

Tống Đại Thụ là một tên lưu manh ăn hại, suốt ngày làm mấy chuyện trộm gà bắt chó, chẳng nhà nào muốn gả con gái cho hắn ta.

Còn Nhị Lâm, nghe nói học hành rất giỏi, ngay cả phu tử cũng khen ngợi hắn, nhưng thì sao chứ, cha mất rồi, hắn lấy đâu ra bạc để nộp học phí.

Một năm học hết mấy lượng bạc, có đem Nhị Nha đi bán cũng không đủ.

Còn Nhị Nha chỉ là một đứa con gái, càng không cần phải nói đến.

“Chứ còn gì nữa, mất cha mất mẹ, bọn trẻ con như vậy thì phải biết điều hơn chút mới phải.”

“Mẹ của ngươi mất sớm thật đáng tiếc, nếu không chờ Nhị Lâm nhà ngươi đỗ Trạng Nguyên rồi, bà ấy còn có thể hưởng phúc.” Một đại thẩm cười híp mắt nói.

Các thiếu phụ trẻ xung quanh cũng cười theo.

Nhị Nha cắn môi, trong mắt lóe lên tia tức giận.

“Trương Thúy Hoa, ngươi nói cái gì trước mặt trẻ con vậy, miệng ngươi bị nhét phân rồi hả, sao mà thối thế.” Ngưu đại thẩm đứng dậy, mắng liền một tràng.

“Còn cả ngươi nữa, đại nương nhà Đại Sơn, đừng tưởng ta không biết các ngươi đang tính toán cái gì, ta nói cho các ngươi hay, không có cửa đâu!”