Blogger Ẩm Thực Làm Giàu Ở Cổ Đại [Xuyên Sách]

Chương 7: Bán Nhị Nha

Chỉ là khi nhìn thấy Nhị Lâm múc từ trong nồi đất ra một muỗng hồ vàng, Tống Nguyên liền nhíu chặt mày.

Nhị Nha tưởng cậu không vui, nhỏ giọng giải thích: "Trong nhà chỉ còn có lúa mì."

Tống Nguyên nhíu mày, bởi vì cậu nhận ra đây là mạch phạn.

Mạch phạn* thời này chính là đem lúa mì trực tiếp nghiền nát, trộn với bột mì và cám rồi nấu chín, cực kỳ khó ăn.

***麥飯 (mạch phạn) là cơm lúa mạch hoặc cháo lúa mạch, một loại thực phẩm làm từ lúa mạch, thường xuất hiện trong ẩm thực cổ đại và được xem là món ăn bình dân.

Không ngờ tầng lớp dân chúng dưới cùng của thời đại này vẫn còn phải ăn loại mạch phạn này.

Trong ký ức của nguyên chủ, dù trong nhà không có ruộng đất, nhưng cha Tống là một thợ săn, thân thủ vô cùng lợi hại, thường xuyên có thể bắt được con mồi từ trên núi mang xuống trấn bán, đó cũng là một khoản thu nhập đáng kể.

Khi đó trong nhà thường ngày ăn cơm hạt kê, thỉnh thoảng ăn cơm đậu, trong ấn tượng của nguyên chủ, chỉ có những nhà nghèo đến mức không có gì để ăn mới phải ăn mạch phạn mà thôi.

"Đại ca." Nhị Lâm bưng chén, nhất thời có chút luống cuống.

"Đưa ta đi." Tống Nguyên nhận lấy chén, cúi đầu húp một ngụm nhỏ, cố nén khó chịu mà nuốt xuống.

Trong mạch phạn có rất nhiều cám khó tiêu hóa, hậu quả của việc cố nuốt xuống chính là cổ họng bị mắc nghẹn đến phát đau.

Lại nhìn cặp song sinh long phượng kia, vẫn cúi đầu ăn một cách ngon lành.

Tống Nguyên nhớ đến bánh bao thịt mà cậu đã ăn lúc trước, rồi nhìn cặp song sinh đang ăn mạch phạn một cách ngấu nghiến, trong lòng cậu không khỏi dâng lên cảm giác phức tạp.

Nhìn thấy Tống Nguyên cầm chén ngẩn người, Nhị Nha liếʍ liếʍ đáy chén, lấy dũng khí hỏi: "Đại ca, huynh không ăn nữa sao?"

Tống Nguyên nhìn thấy trong mắt nàng ánh lên khát vọng, cậu đặt chén xuống, giả vờ ghét bỏ: "Không ăn nữa, cho muội đấy, khó ăn chết đi được."

Nhị Nha sợ cậu đổi ý, lập tức nhanh chóng bưng lấy chén, quay sang Nhị Lâm nói: "Nhị ca, ta chia cho huynh một nửa."

Tống Nguyên không khỏi đánh giá Nhị Nha một phen.

Mái tóc khô vàng như cỏ, được tết thành một bím nhỏ, giữa đôi mày mang theo vẻ thanh tú, khuôn mặt tuy vàng vọt nhưng vẫn không che lấp được đường nét xinh đẹp.

Sau này lớn lên, nhất định sẽ là một đại mỹ nhân.

Rất khó tưởng tượng được sau này nàng lại trở thành nữ phụ ác độc, cuối cùng vì hãm hại nữ chính thất bại mà bị nam chính bán vào thanh lâu, bị người ta giày vò đến chết.

Nghĩ đến đây, Tống Nguyên hừ lạnh một tiếng.

[Đinh đông]

Trong đầu đột nhiên vang lên âm thanh nhắc nhở.

Nhìn rõ nội dung nhiệm vụ, sắc mặt Tống Nguyên khẽ biến.

Hệ thống muốn cậu bán Nhị Nha cho nhân nha tử*?

***人牙子 là cách gọi trong thời cổ đại để chỉ người buôn bán nô ɭệ hoặc môi giới mua bán người. Những kẻ này chuyên mua bán trẻ em, phụ nữ hoặc người nghèo khổ để làm nô bộc, kỹ nữ hoặc lao động cưỡng bức. Họ thường hoạt động trong chợ nô ɭệ hoặc bí mật giao dịch với các gia đình giàu có cần người hầu.

Cái quái gì vậy!

Hệ thống này thật sự không phải tổ chức buôn người đấy chứ?

Cậu nhíu mày, hồi tưởng lại cốt truyện của Nhị Nha.

Bởi vì Nhị Nha không phải nhân vật quan trọng, quá khứ của nàng trong sách cũng chỉ được đề cập qua loa vài câu.

Nhị Nha vào năm chín tuổi bị bán cho nhân nha tử, sau nhiều lần bị chuyển tay, nàng đến Kinh thành, bị bán vào một đại hộ nhân gia làm nha hoàn.

Về sau, trong hồi ức của Nhị Nha cũng có nhắc đến, sau khi cha mẹ qua đời, nàng vì chọc giận đại ca mới bị bán đi.

Vậy là nàng bị Tống Đại Thụ bán đi?

Tống Nguyên cười lạnh một tiếng, lập tức chặn nhiệm vụ mà hệ thống vừa phát ra.

Nhiệm vụ này vốn là nguyên chủ phải hoàn thành, liên quan gì đến cậu đâu.

Có bản lĩnh thì đi tìm Tống Đại Thụ ấy.

Nhiệm vụ tạm thời gác qua một bên, dù sao hệ thống cũng không nói nếu không hoàn thành sẽ có hình phạt gì, trước mắt cứ mặc kệ đã.

Việc cấp bách bây giờ là làm sao lấy được lương thực trong bếp ra mà không khiến cặp song sinh này nghi ngờ.

Cả hai đều đã chín tuổi, cái gì cần hiểu cũng hiểu, không dễ lừa gạt.