Tống Biệt Hành

Chương 11: Chạng vạng

Cơn hanh hao của chiều về hong không nổi sự nhớp nháp, ẩm ướt của bầu trời dầm dề mưa thầm tỉ tê. Ánh tà dương uể oải vắt vẻo trên những tán hòe già, nhọc nhằn trườn mình qua đôi khóm phù dung, rồi mệt mỏi loang lổ trên sóng nước xanh thẳm.

Huệ phi nhẹ nhàng nâng tách trà hoa nhài, ánh mắt liếc tới hai con cá vàng đang đớp từng hạt nắng vương vãi trên mặt hồ: "Uyên nhi gần đây cũng thật là...Giờ cả trong cung đang đồn ầm chuyện nó cùng với Đô đốc đại nhân đánh nhau tơi bời trong tửu lâu ngoài Trường Đô rồi. Cả đám quan văn đều có mặt chứng kiến, giờ thì hay, chẳng biết phải chui vào đâu cho đỡ mất mặt nữa."

Hoàng hậu Thang Uyên khẽ thở dài một hơi, lấy khăn tay lau vệt nước trên tà áo, rồi nói: "Uyên nhi từ bé tính tình đã nóng nảy, lại tùy tiện, nhưng bản cung tin nó không phải người vô lý. Chắc chắn trong lòng chịu nhiều ấm ức, không tìm được nơi giãi bày thôi."

"Ấm ức cũng đâu thể phát tiết giữa tửu lâu chốn đông người như vậy." Ánh mắt Huệ phi lạnh như gió đông: "Một bên là hoàng tử, một bên là Đô đốc Cấm quân... Lẽ nào muốn dân chúng nghĩ triều đình nhà ta kém phép, quân thần không phân?"

Hoàng hậu đem ánh mắt đượm âu lo đặt lên bóng cây hòe già giữa sân, dịu giọng nói: "Chỉ mong lần này Bệ hạ không trách phạt nó quá nặng. Lăng Tiêu Dã là người cứng rắn, mà Uyên nhi lại là đứa cố chấp. Bọn chúng đều là rường cột tương lai của Đại Khánh, xảy ra chuyện như vậy, người đau lòng cũng là chúng ta."

Tiếng bước chân nhẹ nhàng như tan vào tiếng nói dịu dàng của hoàng hậu. Thu Tử Yên khẽ khàng bước vào, cánh áo mỏng lất phất trong gió, những ngón tay trắng muốt của nàng khẽ đặt hờ lên chiếc bụng mới nhô ra một chút của mình.

Thu Tử Yên mỉm cười, từ tốn hành lễ: "Tử Yên thỉnh an Hoàng hậu nương nương, Huệ phi nương nương. Dạo này thời tiết mưa gió thất thường, hai người nhớ chú ý sức khỏe."

Hoàng hậu vội chạy tới đỡ lấy Thu Tử Yên, đợi đến khi nàng ngồi ngay ngắn trên ghế mới âu yếm nói: "Con đang mang thai, không cần đa lễ. Thân thể thế nào rồi? Dạo này ăn uống có đều không?"

Huệ Phi đưa tay nâng khăn khẽ cười, ánh mắt lướt qua bụng Thu Tử Yên, cất giọng êm ái: "Trông con da dẻ hồng hào, quả là phúc tướng. Có điều, con phải cẩn thận đấy. Thai khí nặng, lại nghe mấy chuyện đánh nhau, dễ sinh động thai."

"Đa tạ nhị vị nương nương quan tâm." Thu Tử Yên mỉm cười, ngọt ngào nói: "Hài nhi vẫn ổn. Chuyện của Tam điện hạ, cũng chỉ là chuyện ngoài ý muốn. Thần thϊếp hiểu rõ, Nhã Uyên không phải người sẽ chủ tâm gây loạn như vậy."

Hoàng hậu gật đầu nhẹ nhàng, bàn tay khẽ gạt mấy sợi tóc lòa xòa cho Thu Tử Yên, đằm thắm nói: "Từ bé đến lớn Uyên nhi đều gần gũi với con. Chắc con hiểu nó hơn ai hết."

Huệ phi nhấp một ngụm trà khẽ nói: "Chỉ mong nó sớm ngày tỉnh trí. Được Hoàng thượng yêu thương mà cứ ỷ vào đó làm càn, sau này có ngày tự rước họa vào thân. Lăng Đô đốc cũng không phải hạng người dễ động vào."

Gió thoảng một cơn nhẹ, cuốn lấy khoảng không im lìm và những hơi thở dài từ từ dội lên. Lát sau, Hoàng hậu quay ra nhìn Thu Tử Yên, cười nói: "Nói chuyện mãi, ta cũng suýt nữa quên hỏi. Dạo này Khải Đình thế nào?"

Thu Tử Yên đưa tay vuốt ve bụng mình, giọng mềm mỏng: "Chàng vẫn như cũ, cả ngày ngâm thơ, nuôi sáo, mới kết giao với một vị tiên sinh họ Vương. Hai người ngày ngày đàm đạo bên bàn cờ."

"Thái tử là người thanh nhã, chẳng màng quyền thế, thật khiến người ta ngưỡng mộ." Huệ phi nhướng mày, giọng điệu nhàn nhạt cất lên: "Chỉ là, ngôi vị Đông cung không phải nơi để nuôi chim hay ngâm thơ, Thái tử như vậy không biết Bệ hạ có an lòng không nữa."

Hoàng hậu vội nói, giọng ôn hòa: "Khải Đình tính tình lương thiện, chỉ cần có người phụ trợ tốt, rồi sẽ từ từ vững vàng. Chuyện triều chính không thể gấp gáp."

Thu Tử Yên mỉm cười, ánh mắt nhu mì, nàng im lặng một lúc rồi mới nói: "Thần thϊếp cũng chỉ mong con chào đời được bình yên, chẳng mong gì cao xa."

Huệ phi nhìn Thu Tử Yên, rồi nhẹ nhàng đưa tay nhấp ngụm trà lần nữa, mới nói: "Phúc phần của con là từ mẫu thân mà có. Thái tử phi như con, đúng là trời ban." Huệ phi thở dài một hơi, ánh mắt ý tứ đặt lên bàn tay của Thu Tử Yên: "Hoàng thượng giờ đang đau đầu về chuyện ba thành, các quan viên vẫn còn đang quỳ trước cổng Ngọ Môn. Công Bộ lần này đúng là làm ăn tắc trách mà, dân chúng đói khổ lầm than, đến giờ mới chịu vác cuốc vác xẻng đi trát lại đê."

Bàn tay xoa bụng của Thu Tử Yên khẽ dừng lại, nàng ngước ánh mắt nhạt sương nhìn bầu trời xam xám. Công Bộ đều là người của Thu gia, nàng cũng là một phần của Thu gia, chuyện lần này đâu tránh khỏi liên lụy. Nàng không nói gì, chỉ siết chiếc khăn trong tay chặt hơn, và ánh mắt càng đậm hơn in sâu vào lòng trời bạc xỉn.

Nắng ủ rủ soi rọi một khúc cầu bên kia vẫn loang lổ những vũng nước mưa chưa rút, cuốn lấy từng tiếng thì thầm.

"Ngươi không biết đâu, sáng nay lúc Lăng Đô đốc thượng triều ta thấy trên cổ vết cắn vẫn còn nguyên, nhìn mà rợn cả người."

"Tam điện hạ bình thường có ăn chơi, nhưng tính tình vốn nhẹ nhàng lại hiền lành, sao lần này cứ như thể muốn ăn tươi nuốt sống người ta luôn thế."

Tống Vũ Hiên chậm rãi đi về phía những tiếng rì rầm to nhỏ vẫn không ngớt. Hai cung nữ vừa ngẩng đầu thấy hắn, liền quỳ sụp xuống, đầu dập xuống đất.

"Nô tỳ đáng chết. Nô tỳ đáng chết. Mong Nhị điện hạ trách phạt."

"Các ngươi lui ra hết đi."

Hai cung nữ xách váy chạy rối rít, không dám ngẩng mặt lên nhìn hắn một lần. Tống Vũ Hiên đứng đượm nắng mỏi mệt, khẽ liếc mắt về phía đình nơi Huệ phi, Hoàng hậu và Thu Tử Yên đang nói cười. Hắn cúi xuống khẽ ngắt một bông hoa nhài đã úa vì mưa rơi mấy ngày chẳng ngớt.

"Chuyện Tống Nhã Uyên và Lăng Tiêu Dã là thế nào?" Hắn bóp nát bông hoa nhài trong tay, mắt vọng trời chạng vạng lác đác vài cánh chim.

Tang Viễn bên cạnh chậm rãi đáp: "Nghe nói cả hai đánh nhau ở Thiên Hương Lâu, còn nguyên nhân vì sao thì không rõ."

"Tống Nhã Uyên lúc nào cũng giả ngốc, chuyện giữa nó và Lăng Tiêu Dã ngươi điều tra kỹ đi." Tống Vũ Hiên đậm nhạt nói: "Lần này phụ hoàng lại đồng ý cho Lăng Tiêu Dã điều binh tham gia vào công cuộc cứu tế dân ba thành, chắc chắn có kẻ đứng đằng sau giật dây hắn để từ từ can thiệp vào chuyện dân chính."

"Vâng. Điện hạ, có cần phái người của mình đi theo dõi không?"

Tống Vũ Hiên thả bông hoa nhài đã nát dưới chân, rồi giẫm lên, cất giọng trầm trầm: "Tạm thời đừng vội. Tránh bứt dây động rừng, Tống Nhã Uyên chỉ là một cái gai nhỏ thôi, cứ kệ cho nó tác quai tác quái, biết đâu lại có lợi cho chúng ta. Đề phòng Lăng Tiêu Dã, kẻ như hắn, để tìm được đường về nhà, hắn sẽ không từ thủ đoạn đâu."

"Vâng. Thuộc hạ đã hiểu." Tang Viễn cúi đầu nói.

Ánh chiều cứ nhòe nhoẹt dần, soi không nổi một góc hiên đã rực đỏ thứ đèn kéo quân.



"Ngươi ấy, về Trường Đô hai tháng nay rồi mà không thèm vác cái mặt đến tìm ta. Tình nghĩa huynh đệ của người để đi đâu hết rồi?"

Tống Khải Đình ném quyển sách về phía Lăng Tiêu Dã. Hắn chỉ hờ hững cầm lên để gọn trên bàn, rồi gác cả hai chân trên ghế, lưng tựa ra sau, uể oải bóc mấy quả óc chó thả vào miệng, mắt cứ nhìn đi đâu đấy không thèm liếc Tống Khải Đình, càng khiến người trước mặt khói lửa bừng bừng.

"Ngươi... ngươi..."

Lăng Tiêu Dã rướn người về phía trước, dúi vào tay Tống Khải Đình mấy quả óc chó đã bóc vỏ sạch sẽ. Nắng cuối chiều tan vào nụ cười ngọt ngào của hắn: "Không phải tại phụ hoàng của người giao cho ta trọng trách lớn lao quá sao? Cấm quân binh hùng như thế, giờ ta không ngày đêm chăm lo quân kỷ, làm sao mà xứng với sự kỳ vọng của thánh thượng đây."

"Ngươi bận đến nỗi không thèm ngó đến người huynh đệ này luôn à?" Tống Khải Đình ngồi nghiêng nghiêng, quay ra kéo cái l*иg chim vào ngực, rồi thò một tay chạm lên cái mỏ con vẹt. Nó liền nhao nhao hai tiếng: "Tiêu Dã khốn nạn... Tiêu Dã khốn nạn."

"Đấy ngươi xem, đến cả chim của ta còn nói ngươi bạc tình bạc nghĩa kia kìa." Tống Khải Đình cất giọng khàn khàn.

Lăng Tiêu Dã ngửa đầu ra sau, ánh mắt đặt lên những tia hoàng hôn muộn đang rơi trên mấy gốc hải đường. Hắn cười dài một tiếng, nói: "Ta là vì sợ làm phiền không gian riêng tư của Thái tử và Thái tử phi thôi."

"Ngươi đừng có mà lý do lý trấu." Tống Khải Đình đặt cái l*иg chim vẹt ra xa, rồi với lấy cái l*иg chim khác, đưa đến trước mặt Lăng Tiêu Dã: "Tha cho ngươi lần này. Con chim này tặng ngươi, một lần đi Quách Nam ta được một thương hộ ngoại quốc tặng cho đấy. Coi như quà cho ngươi quay về Trường Đô mà không phải vào mỗi dịp Tết."

Lăng Tiêu Dã ngẩng đầu dậy, thu hai cẳng chân dài cuồn cuộn cơ bắp của hắn lại ngay ngắn, tếu táo nói: "Có năm nào ta về Trường Đô ăn tết mà Thái tử không tặng chim cho ta đâu. Chim treo đầy nhà, tỷ tỷ ta còn đang chê ồn đây này."

Rồi hắn rướn người cầm lấy chiếc l*иg nhỏ mạ vàng, con chim sẻ lặng lẽ đậu trên thanh ngang, lớp lông nâu pha xám ủ rũ dưới sắc chiều nhợt nhạt. Đôi chân mảnh mai đem móng cong bám chặt thanh gỗ, đôi mắt tròn đen sẫm ươn ướt nhìn hắn.

"Đây không phải giống chim sẻ bình thường đâu nha. Quý lắm mới tặng cho ngươi đây." Tống Khải Đình cười khà khà nhìn chiếc l*иg.

Lăng Tiêu Dã trầm mặc nhìn con chim đứng im lìm, nó không tung cánh, cũng chẳng hót, dưới l*иg lót vài cọng rơm vàng nhuộm chút nắng xuộm. Trống trải và cô đơn. Hắn khẽ cười một tiếng, đặt chiếc l*иg xuống bàn: "Đa tạ Thái tử ban thưởng. Ta sẽ chăm sóc nó thật tốt."

Tống Khải Đình hài lòng, lần dở vài trang sách, rồi chợt ngẩng đầu lên, ánh mắt nhìn chằm chằm Lăng Tiêu Dã: "Hai hôm nay, người ta đồn ngươi và Uyên nhi đánh nhau một trận ở tửu lâu. Chuyện này là thật à?" Rồi hắn liếc nhìn vết cắn ở trên cổ Lăng Tiêu Dã vẫn đỏ lự, khẽ thốt một câu: "Thôi thế là thật rồi. Sao lại đánh nhau?"

"Cũng không có chuyện gì." Lăng Tiêu Dã lại nằm dài trên ghế, tay gối đầu khẽ xoa lên vết cắn ở cổ đang từ từ nóng lên, hắn đưa ánh mắt nhìn bụi hoa quế dầu dầu. Trong trí nghĩ vất vưởng bóng lưng gầy gầy của Tống Nhã Uyên trầm mặc đi lặng dưới mưa, và ánh mắt tịch mịch xa xôi ấy. Y như một người khách lạ, chưa từng gặp hắn, chưa từng đánh nhau với hắn, bình thản như nước chảy, không một vết bụi mờ, chỉ có sự mơ hồ miên man.

"Cũng tại mỗi lần ngươi đến Trường Đô ăn Tết là Uyên nhi lại ốm liệt giường nên không gặp được ngươi thôi. Nếu nó gặp ngươi sớm chút, thì chúng ta đã là mấy huynh đệ tốt của nhau rồi." Giọng Tống Khải Đình lắng đọng vào ánh tà ua úa: "Dù có chuyện gì xảy ra thì ngươi cũng nên làm hòa với nó đi."

Lăng Tiêu Dã xoay người, một tay kê đầu, mắt nhìn lên Tống Khải Đình, tỉ mỉ lắng nghe từng thanh âm hắn nói về Tống Nhã Uyên: "Đệ ấy không phải người như người ta hay đồn đại đâu. Từ bé Nhã Uyên đã là đứa trẻ rất nghe lời rồi, nó rất hiểu chuyện. Có một lần ta trốn ra ngoài thả diều, Nhã Uyên cũng đi cùng với ta, rồi diều bị mắc trên cây, ta lúc đó mới ốm dậy, nó đã trèo lên cây lấy diều giúp ta, sau đó bị ngã từ trên cây xuống. Đến lúc bọn ta về, bị phụ hoàng bắt gặp, Nhã Uyên sợ ta đang bệnh bị phụ hoàng phạt sẽ ốm nặng thêm. Nên nó nhận hết lỗi về mình, phụ hoàng liền phạt nó quỳ một ngày ngoài Tử Minh Điện. Đến lúc nó ngất đi, thái y khám cho nó mới biết tay phải của nó gãy rồi. Thế mà suốt dọc đường đi về, nó vẫn cứ nói cười với ta chẳng ngớt."

Tống Khải Đình khẽ thở dài một hơi, ánh mắt đặt lên bóng tà dương chơi vơi trên hiên đình, giọng hắn nhẹ nhàng như tan theo gió: "Năm nó tám tuổi, Nhan quý phi chết trong đám cháy ở Ngọc Tiêu Các, ta chỉ nghe người ta nói, đêm đó nó cũng ở đó. Từ lúc mẫu thân mất, nó ngày nào cũng như người mất hồn, rồi cứ như thế mà ốm đau một trận, mấy lần không cứu được rồi. Sau này chỉ cần thời tiết không tốt một chút nó sẽ lăn ra ốm."

Gió thoảng qua phả hương hoa quế nhàn nhạt lên bầu không, Lăng Tiêu Dã khẽ hít một hơi dài, rồi xoay người nằm thẳng, mắt vọng lên mái đình. Giọng của Tống Khải Đình vẫn đều đều: "Nó không có mấy bạn bè, trong cung cũng chỉ thân thiết với ta. Giờ có ngươi ở Trường Đô, kết nghĩa huynh đệ cũng tốt. Uyên nhi vậy thôi, nhưng nó là đứa mong manh lắm. Ta biết, không bỗng dưng mà hai người đánh nhau, dù ngươi sai hay nó sai, thì ta vẫn mong hai người có thể gỡ bỏ xích mích mà làm huynh đệ tốt của nhau."

Lăng Tiêu Dã vươn tay chạm nhẹ lên vết cắn ở cổ mình, chậm buông một câu thật nhẹ: "Ta hiểu rồi."

Con chim sẻ trong l*иg khẽ động, nó vỗ cánh vài cái, rồi cúi xuống ngậm lấy một cọng rơm. Nó không hót.



Ánh nến chập choạng nhuộm vàng ối mái tóc lất phất của Tống Nhã Uyên, bóng y dài dài cúi trên đất, hai gối y lạnh băng đập trên nền đá xanh. Y cứ quỳ như vậy, lắng nghe từng giọt trà sóng sánh nâng lên lại hạ xuống, từng tiếng thở dài bật vào khoảng không.

Tống Nhạc hạ chén trà chẳng biết lần thứ bao nhiêu sau hai khắc đẩy đưa có lẻ, dáng cong cong của Tống Nhã Uyên vẫn cứ im lìm. Hắn thở hắt ra, khẽ nhấc giọng: "Nói ta nghe xem, sao con và Lăng Tiêu Dã đánh nhau?"

Y thả tiếng im lìm đáp lại câu hỏi của Tống Nhạc, gió quần quật đánh lên chiếc gáy lại nóng hổi của y. Đôi mắt Tống Nhã Uyên run run, ủ rũ như một con chó con thiếu xương, hai cẳng khều khều góc áo một cách yếu đuối.

"Nhã Uyên." Tống Nhạc đổi tư thế tay đã mỏi nhừ, cất giọng trầm trầm: "Ta xưa nay chiều chuộng con, không có nghĩa con muốn quậy thế nào thì quậy. Con nghĩ xem, một hoàng tử như con lại cùng với một Đô đốc đánh nhau giữa tửu lâu có khác gì phường thổ phỉ quần thảo giữa chợ. Bao nhiêu con mắt đều trông vào, dân chúng sẽ nghĩ hoàng gia chúng ta như thế nào đây?"

Y vẫn cúi gằm như thể muốn dính cả cằm vào cổ, cái bóng chênh chếch cứ đu đưa theo ngọn đèn hoa xếp đang lung lay trong gió. Sàn đá thật lạnh, nhưng cái gáy lại đang muốn đốt chết y lúc này. Tống Nhã Uyên khuỵu người xuống một chút, ánh mắt Tống Nhạc liền dao động.

Hắn xoa trán rồi khẽ nói: "Con quay về tự mình kiểm điểm đi. Một tháng tới cấm túc trong cung cho ta." Hắn nhìn đôi vai gầy gầy của y, mềm mại hỏi: "Ta nghe các thái y trong cung nói con trèo tường bị ngã. Có đúng không?"

"Không phải." Y lí nhí nói: "Con là bị ngựa đá."

Bàn tay Tống Nhạc run run, hắn quay mặt đi nhìn lên mấy ngọn hoa giấy trước cửa sổ, thở một hơi thật bất lực, mệt mỏi nói: "Ta thật không biết phải nói gì với con nữa. Con lui ra đi."

Tống Nhã Uyên khúm núm đứng dậy, hai chân y đã tê cứng, mất dần đi cảm giác. Đào Dĩ An chạy lại đỡ lấy y. Y cứ vậy mà dựa vào sức của Đào Dĩ An lết ra khỏi đại điện, chầm chậm đi trên con đường hai bên phủ kín những bụi hồng gai và quỳnh đêm chưa vội nở.

Trăng gầy gầy thoa ánh nhàn nhạt lên làn da trắng muốt của y, rồi đọng lại nơi khóe mắt ươn ướt như phủ kín một tầng sương mờ. Tống Nhã Uyên đưa tay xoa gáy mình, rồi rẽ tóc sang hai bên, để gió đêm lành lạnh thổi nguội cái gáy nóng hổi.

Y vịn vào Đào Dĩ An, thều thào nói với hắn: "Ta có muốn đánh nhau với hắn đâu. Là hắn ức hϊếp ta trước mà. Hắn bắt nạt ta trước."

Đào Dĩ An gật đầu lia lịa, tay khoác thêm áo choàng cho y, cất giọng trầm ấm: "Điện hạ là bị ăn hϊếp trước. Ta biết rồi. Chân người có còn tê không?"

"Không tê nữa." Y dừng lại trước bụi hoa quế, ngón tay xanh xao lướt nhẹ trên bông hoa quế vàng nhạt nhuộm chút sắc bàng bạc của trăng non vời vợi. Y nỉ non nói: "Ta và hắn cùng đánh nhau, nhưng chỉ có mình ta bị phạt thôi." Y ngắt một chùm hoa quế, rồi cất vào trong ngực mình, vịn lên cánh tay của Đào Dĩ An lặng lẽ lụi đi giữa đêm khuya trăng lẻ bóng.