Ánh dương tắt lịm dưới cơn mưa ào ào trút xuống nặng trĩu từng đôi vai gầy của các quan viên quỳ trước cổng Ngọ Môn. Gió đập tan tác trên không, quăng ướt sũng chiếc mũ niệm và gõ cành cạch vào nền đá xanh lạnh ngắt. Hơn hai chục vị quan viên, dưới tà áo xanh lam đã đẫm mưa, quỳ thành hàng dài trước cổng chính hoàng cung. Hàng trăm đôi mắt thấp thỏm nhìn về họ, như trông ra những thanh xà lim đang vây chặt lấy linh hồn Đại Khánh.
Quan Đô Ti thành Thái Thục ngửa đầu lên nhìn bầu trời xám tro, gương mặt ông ngập cơn mưa lạnh, những ngón tay gầy guộc, nhăn nheo, cẩn thận nâng tấu sớ đã bị nhuốm ẩm. Tiếng ông gào lặng trong cơn mưa ầm ầm: "Bệ hạ. Chúng thần phụng mệnh dân ba thành, khẩn cầu Bệ hạ điều tra Công Bộ, cứu dân khỏi nạn đê vỡ."
"Đê điều mục nát, Công Bộ bất lực. Xin Bệ hạ hỏi tội kẻ đã khiến muôn dân phải đội nước."
"Bệ hạ, nếu hôm nay Công Bộ không bị tra xét, thì mai sau dân chúng sẽ hỏi tội cả triều đình."
Quan Đô Ti Đăng Châu đập đầu xuống nền đá lạnh, máu trên trán ông thấm đẫm từng giọt mưa lách tách, giọng ông vẫn đều đều âm vang: "Bệ hạ, tấu sớ dâng lên đều bị Thông Chính Ty cất giấu, nay dân ba thành chìm trong cơn hoảng loạn, nước sông đã dâng quá cao. Các huyện lân cận đều ngập chìm trong lũ. Công Bộ làm ăn hời hợt, bòn rút của công, khiến cho đê điều càng ngày càng yếu kém. Xin Bệ hạ hãy thẳng tay tra xét. Chúng thần sẽ không đứng dậy, cho đến khi sự thật được phơi bày."
"Chúng thần xin được quỳ đến chết, để Bệ hạ nhớ lấy: dưới sấm chớp hôm nay, là tiếng khóc của dân nghèo."
Những câu nói vang vọng khắp trời như tiếng sấm sùng sục vào cơn mưa đen kịt. Gió táp lên mặt người đau rát, mà chẳng tấm lưng nào ngục đổ, vẫn thẳng tắp như tường thành. Trước ngực họ đều buộc một dải lụa trắng, như khóc cho nỗi đau của dân chúng trước thời khắc thiên tai giáng xuống.
Bạch Du cầm chiếc ô giấy dầu trắng trong tay, lặng lẽ dạo trên màn mưa dày đặc, bàn chân đạp lên từng vũng nước đi đến bên quan viên phụ trách Ngọ Môn. Hắn ghé bên tai, khẽ nói: "Bệ hạ chưa lên triều. Nhưng người đã biết chuyện này rồi. Các ngươi ở đây canh trừng nghiêm ngặt."
Rồi tiếng Bạch Du tan vào cơn mưa xối xả. Hắn đứng đó nhìn những tấm lưng xanh lam gánh từng hạt mưa nặng như đá giáng xuống. Mưa càng to hơn, ầm ầm dữ dội, bầu trời vần vũ thành một vũng đen ngòm, mây điên loạn kéo đến trút thác nước từ trời rớt xuống.
Tiếng trống lệnh vang lên giữa thời khắc giờ Mão điểm canh, như một tiếng đàn gảy bối rối trên chiến trường nhuộm đầy máu đỏ. Cổng Ngọ Môn không mở, phong bế những tiếng gầm lặng, những giọt nước mắt hòa mưa mặn chát, cùng máu tanh tưởi tưới dài trên đất.
Tống Nhã Uyên đứng trên lầu cao của Tử Thần Các, bàn tay gầy rạc khẽ vươn ra đỡ lấy từng hạt mưa lộp bộp rơi trên hiên. Ánh mắt y cuồn cuộn tia sắc lạnh như cơn mưa ầm ầm đang trút vào Trường Đô. Y xoay người nhịp nhịp bước từng bước một, rời nơi lầu cao gác mái, thả cơn mưa lạnh ra sau lưng, chỉ để lại một nụ cười câm lặng trên môi.
Lăng Tiêu Dã cũng chầm chậm bước đi dưới cơn mưa, ánh mắt hắn không nhìn thấy người phía trước, chỉ đang đăm chiêu đặt về một góc xa xăm nào đó. Tống Nhã Uyên dừng lại trước mặt hắn, chiếc ô của Lăng Tiêu Dã chạm lên ô của y, cắt phăng đi dòng suy nghĩ miên man của hắn, và đặt ánh mắt hắn lên ánh mắt sâu thẳm của Tống Nhã Uyên.
Nắm tay cầm ô của Lăng Tiêu Dã siết chặt hơn, vết cắn trên cổ lại nóng bừng, hắn lặng im nghe tiếng y khàn khàn cất lên dưới mưa xối: "Đô đốc có vẻ đang đăm chiêu lo lắng nhỉ?"
Lăng Tiêu Dã nhìn một góc áo của Tống Nhã Uyên đã bị mưa tạt ướt nhẹp, hắn buông câu nhẹ thênh: "Điện hạ, chúng ta đến hành lang kia đi." Y nghiêng đầu, rồi xoay bước đi trước, mỗi bước chân đều rất chậm như muốn nhúng ướt giày của mình vào dòng mưa chảy dưới đất.
Hai chiếc ô cụp xuống, Tống Nhã Uyên đứng cách Lăng Tiêu Dã một khoảng dài, y dựng chiếc ô tựa vào lan can gỗ, chẳng mấy quan tâm đến bả vai đã sũng nước. Y thoáng nhìn qua vết cắn vẫn chưa đóng vảy trên cổ hắn, rồi nói: "Đô đốc vẫn chưa trả lời ta đâu."
Hắn quay ra nhìn y, chỉ thấy người trước mặt này lại là một người khác. Cảm giác như hắn đã từng gặp rồi, lại chưa từng gặp. Mơ hồ và mong manh, hắn không thể nắm bắt. Ngày hôm qua y còn gầm lên từng cơn giận dữ, nhưng hôm nay lại chỉ thấy một sự thanh tĩnh đến trầm lặng. Không ồn ào, không vồn vã, chỉ có sự tịch mịch đến rợn ngợp mà thôi.
"Thần mới từ Công Bộ về." Hắn thở hắt ra một hơi, ánh mắt đặt lên màn mưa và nhìn về phía quan viên ba thành vẫn đang gào thét: "Thần đến xem lại sổ sách cấp lương cho Cấm quân mấy năm gần đây, với đòi lương của tháng này. Hiện giờ dân chúng ba thành đang nơm nớp lo sợ việc đê vỡ, Hà Ngọc Phong lấy cớ đó trình lên, nói Hộ Bộ hiện tại đang xem xét cắt giảm một số bổng lộc của các quan viên, giảm thu chi các khoản trong cung để đảm bảo cho việc cứu trợ dân chúng. Hộ Bộ bao nhiêu năm nay bòn rút công quỹ, nếu lần này vấn đề đê điều ảnh hưởng nghiêm trọng đến dân chúng ba thành, mà quốc khố hiện tại lại trống rỗng, Hà Ngọc Phong chắc chắn sẽ cắt giảm các khoản để bù vào quốc khố và việc cứu trợ cho dân. Nếu hắn bù không được, sẽ bị triều đình truy cứu."
Y nhìn về đám quan viên như những bức tượng ngồi cắm dưới nền đá lạnh, rồi cất tiếng mỏng manh lạc trong cơn mưa ầm ầm: "Quan viên ba thành, trái luật tự tiện vào kinh, nay lại gào khóc như dân mất mùa trước Ngọ Môn, Đô đốc nghĩ xem, trò diễn này sẽ kết thúc ra sao?" Y nói, rồi nghiêng đầu hờ hững cười với hắn.
Lăng Tiêu Dã trầm mặc một lúc, rồi mới nói: "Công Bộ vốn toàn người của thế gia, Hoàng thượng chắc chắn sẽ không tùy tiện động vào. Việc đê điều xuống cấp, là do Công Bộ làm ăn tắc trách, chỉ lo bòn rút, tham ô, xem tính mạng của nhân dân như cỏ rác. Hoàng thượng dù có thấu rõ, nhưng thế cục hiện nay khó lòng mà lay chuyển trong một sớm một chiều. Quan viên ba thành lần lượt vào kinh, dâng tấu sớ, thỉnh cầu tra xét Công Bộ. Nhưng một hai người thì làm được gì cơ chứ? Thế nên, nếu nhiều người đồng lòng quỳ trước Ngọ Môn, buộc Hoàng thượng phải động binh trong tay, dù biết sẽ khiến long ỷ của mình lung lay. Công Bộ cũng rơi vào thế tiến thoái lưỡng nan, muốn cứu vãn chuyện này chỉ còn cách trả lại số bạc đã bòn rút, dùng số bạc này để tu sửa đê điều, cứu tế bách tính. Nhưng mà, một Công Bộ đã bao nhiêu năm tham ô bạc của triều đình như vậy, mà chẳng ai dám tra xét hay công khai chỉ tội, cũng bởi vì số bạc này đã không còn là bạc trắng nguyên vẹn nữa rồi. Kẻ xúi giục đám quan viên này dấy loạn mới là kẻ đáng sợ. Mục đích của hắn đâu chỉ dừng ở việc đê điều, hắn là muốn cuỗm sạch số tiền mà bọn chúng đã tham ô, cất làm của riêng."
"Đô đốc nghĩ vậy sao?" Tống Nhã Uyên đặt một tay lên môi mình rồi gõ nhẹ, ánh mắt vẫn nhìn về bầu trời mưa rơi trắng xóa: "Tên đó có đầu óc tính toán như vậy, bạc trong tay hắn chắc cũng không thiếu đâu nhỉ? Đôi đốc có khi nên hợp tác với hắn, còn có lời hơn đi cùng với ta nhiều."
Lăng Tiêu Dã tiến hai bước về phía y, kéo gần lại khoảng cách nhưng cũng chẳng gần được bao nhiêu vì Tống Nhã Uyên đứng quá xa. Mưa cuộn gió chênh chếch rơi lên mũi giày hắn, tiếng hắn trầm khàn trộn cùng tiếng mưa tí tách: "Ta chỉ cần hợp tác với một mình Điện hạ là đủ rồi. Không cần một hắn thứ hai."
Ánh mắt Lăng Tiêu Dã cứ nặng dần, rơi trên người y như những đốm lửa rừng đang cháy, lại như những con dao sắc lạnh đang cứa vào da. Tống Nhã Uyên liền gạt mấy lọn tóc lòa xòa trước ngực ra sau, che kín cái gáy đang bị gió lạnh xâm nhập và chết chìm trong ánh mắt đăm đăm của Lăng Tiêu Dã. Y không nhìn hắn, cúi xuống cầm lấy ô của mình rồi bật lên nhẹ nhàng.
"Hai ngày nữa sẽ có tiền cho Cấm quân. Nhưng chuyện cứu tế ba thành lần này, ta muốn có sự nhúng tay của Cấm quân. Đô đốc làm được chứ?"
Lăng Tiêu Dã rời mắt khỏi chiếc gáy của y, cười mỉm dịu dàng, rồi thấp giọng nói: "Điện hạ yên tâm."
Tống Nhã Uyên xoay gót, y chạm từng bước mềm mại lên nền đất cứng lạnh, từ từ chầm chậm từng bước một. Tựa như y đang tận hưởng từng cái đạp chân của mình, chẳng quan tâm cơn mưa tan tác trên đỉnh đầu, tiếng gào khàn cổ của đám quan viên, và ánh mắt đăm chiêu của Lăng Tiêu Dã găm lên bờ vai gầy gò của y.
Hắn đứng đó, nhìn từng hạt mưa dầm dề xóa sạch bong bước chân của y, chỉ để lại lênh láng một màn sóng nước in sắc trời xám xịt.
—
Ánh chiều lan dần, rọi lên những mái ngói hoàng cung ẩm mốc rêu xanh. Quan viên ba thành đã quỳ một ngày một đêm, ai ấy cũng đều rệu rã. Trên gương mặt xanh xao, ánh mắt vẫn tĩnh lặng như hồ nước thu. Nắng tà dương luồn qua những thanh xà ngang chạm trổ rồng phượng, rồi rơi trên những gương mặt trầm tư của đám quan viên.
Tống Nhạc ngồi trên long ỷ, tay cầm một bản tấu sớ cũ, ánh mắt chăm chú. Thôi Mộ Nhai đứng bên cạnh, đưa mắt nhìn lên từng viên quan đang đứng im lìm, thần sắc nhàn nhạt. Tống Nhạc đập tấu sớ xuống bàn, cất giọng trầm thấp: "Đây là tấu sở của Công Bộ hai năm trước, các khanh nói rằng đê Tân Khẩu đã được gia cố lại, đảm bảo có thể chịu được thiên tai trong vòng hai mươi năm. Các khanh còn nhớ chứ?"
Thu Hoài Trạch bước ra, cung kính khom lưng: "Khởi bẩm Hoàng thượng, thần nhớ rõ."
"Vậy tại sao nước sông tràn làm vỡ hai trăm trượng đoạn đê Tân Khẩu, nhấn chìm hai thôn, còn khiến hơn ba trăm dân phải sơ tán? Các khanh nên giải thích rõ cho trẫm chuyện này chứ?"
Bạch Du nhẹ nhàng tiến lên, đặt trước mặt Tống Nhạc một bản vẽ đê bị vỡ, có dấu triện đỏ của địa phương. Hoàng thượng cầm lấy, ánh mắt đăm chiêu. Cả đại điện im lặng như tờ, chỉ có gió l*иg lộng thổi tung áo bào của các quan viên.
Tống Nhạc cất giọng lành lạnh như gió đông rít: "Khi đê còn chưa thi công, các khanh đã dâng tấu sớ, đòi triều đình rút bạc từ ngân khố. Trong quá trình thi công, ba lần bảy lượt xin cấp bạc. Bạc được phê chuẩn, nay đê vỡ, ta hỏi các khanh số bạc đó đi đâu rồi?"
Trán La Đổng Minh toát đầy mồ hôi lạnh, hắn cố gắng trấn giữ vẻ bình tĩnh, dịu giọng nói: "Thần xin nhận thiếu sót trong việc giám sát thi công, nhưng về bạc, thì đều đã chi đúng các mục rồi."
Tống Nhạc gõ tay nhịp nhịp trên bàn, rồi khẽ liếc Thôi Mộ Nhai một cái. Thôi Mộ Nhai mỉm cười, khe khẽ bước lên nửa bước, giọng thật nhẹ: "Việc bạc có khớp hay không, Bệ hạ đã cho kiểm tra trong kho lưu trữ của Nội Vụ Phủ. Dù sao cũng là lỗi ở tổ chức, khó trách một người được."
Thu Hoài Trạch, Thu Uy Trì và La Đổng Minh đều toát hết mồ hôi hột, còn đang luống cuống, Bạch Du đã dâng lên một bản sao tấu sớ bị giữ lại không được trình lên.
"Đây là kháng sớ của quan phủ Đăng Châu, đã gửi lên từ hơn một tháng trước, báo rằng đê Tân Khẩu xuất hiện vết nứt. Tại sao Thông Chính Ty lại không trình lên cho trẫm?"
Đám quan viên lại xì xào xì xầm. Lời ra lời vào như một cái chợ. "Thông Chính Ty cố tình ém nhẹm chắc chắn là đã thông đồng với Công Bộ rồi." Những tiếng thì thầm như thế cứ ra ra vào vào không ngớt.
Tống Nhạc tựa người lên long ỷ, mắt quét từng người, nói: "Trẫm không hỏi ai sai. Trẫm chỉ muốn biết, giờ đê hỏng, bách tính đều khổ, vậy thì ai sửa, ai cứu trợ cho dân?"
Thu Uy Trì siết chặt tay áo, hắn bước lên trước một bước, cúi đầu kính cẩn, rồi mới dám nói: "Bệ hạ, chuyện đê điều bị vỡ là chuyện nằm ngoài tầm kiểm soát của Công Bộ."
"Ý khanh là Công Bộ không có lỗi gì trong chuyện này?"
"Thần không có ý đó." Thu Uy Trì cúi gằm.
Tống Nhạc nhìn lên mép bản đồ đã quăn. Hắn biết, không thể đυ.ng được vào các thế gia, bứt một cái dây mỏng chắc chắn sẽ động tới cả khu rừng. Không thể nhún nhường, nhưng lại chẳng còn cách nào khác. Hai mươi năm nay, hắn ngồi trên long ỷ, nắm trong tay long ấn, nhưng lại giống người thả diều mà để vuột mất dây.
Hoàng thượng cất giọng chậm rãi: "Nếu Công Bộ đã từng nói, đê có thể chịu được hai mươi năm, thì nay trẫm cho các khanh hai tháng. Trong vòng hai tháng phải bắt đầu sửa lại đê, cứu trợ cho dân ba thành. Chuyện này các khanh liệu mà xoay sở."
"Bệ hạ." Lăng Tiêu Dã từ trong hàng ngũ lặng lẽ bước ra, bóng lưng hắn theo áng chiều tà đổ dài xuống nền đất lạnh lẽo. Hắn cất giọng trầm tĩnh: "Bệ hạ, dân ba thành nằm trong phạm vi bảo hộ của Cấm quân. Mấy ngày nay mưa lũ dâng cao, tình hình hỗn loạn, trộm cướp nhân đó nổi lên, kho thóc cứu tế của địa phương đã bị cướp phá hai lần. Việc vận chuyển lương thực, thiết lập điểm cứu tế và bảo vệ dân chúng sơ tán, nếu chỉ dựa vào lực lượng địa phương thì chắc chắn không đủ. Thần xin lấy danh nghĩa của Cấm quân, tham gia vào việc cứu trợ, phối hợp cùng Công Bộ để lập trạm, bảo đảm an toàn vật tư và giám sát thi công đê mới. Mong Bệ hạ phê chuẩn."
Không khí ngưng lại trong thoáng chốc, ánh mắt Tống Nhạc nhìn xuống vết cắn ở trên cổ Lăng Tiêu Dã vẫn còn đỏ máu, hắn cười thầm một tiếng, rồi hỏi lại: "Khanh không sợ bị nói là dùng binh can thiệp việc chính sao?"
Lăng Tiêu Dã ngẩng đầu, giọng bình tĩnh: "Thẩn chỉ sợ dân không có ăn, đê không có người vá, bạc không tới được tay dân, mà lại đổ máu oan. Nếu có người nghi ngờ Cấm quân có tâm tư khác, thần xin để một nửa số quân mặc thường phục, chỉ chịu trách nhiệm vận lương, dựng lều, giữ an ninh quanh trạm cứu tế."
Tống Nhạc cười mỉm, mắt vẫn nhìn vết cắn trên cổ hắn, rồi nói: "Nếu Cấm quân đã có lòng như vậy, vậy thì việc cứu trợ dân ba thành, trẫm giao cho Công Bộ phối hợp cùng Cấm quân giám sát."
—
Hương trầm lượn từng làn mỏng, hòa cùng ánh hoàng hôn lợt lạt rọi xuyên song cửa sổ. Những gương mặt phờ phạc vừa mới bước từng bước ra khỏi buổi thượng triều, giờ ngồi quây quanh một cái bàn gỗ gụ đen bóng. Ánh mắt ai cũng u ám, ỉu xìu, mặc kệ ba chén trà trước mặt đã nguội từ lâu.
La Đổng Minh là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng ngột ngạt này: "Chuyện đến nước này, không trốn được nữa đâu. Tấu sớ ba thành bị ép xuống, giờ đều đã bị lôi ra trước đại điện rồi. Thông Chính Ty còn chưa mở miệng giải thích, thì Hoàng thượng đã giao thẳng việc cứu trợ cho Công Bộ chúng ta rồi."
Thu Uy Trì chau mày, giọng trầm trầm: "Nếu giờ chúng ta vẫn còn chối, chắc chắn sẽ bị lật tung cả lên. Nhưng vấn đề quan trọng là chúng ta không có bạc trắng. Bạc trong ngân khố đã rút ra từ lâu rồi, phần thì được chuyển đi, phần bị tiêu riêng rồi. Giờ mà muốn sửa đê, muốn phát lương thực, phát vật tư đều cần phải có bạc hết. Nhưng giờ mà bán ra thì kiểu gì chúng ta cũng bị tra xét."
Thu Hoài Trạch từ đầu đến cuối vẫn chỉ im lặng nhìn lên mấy khóm huệ đã bị mưa đánh nát bươm. Hắn khẽ gõ đầu ngón tay lên mặt bàn, rồi mới từ tốn nói: "Nhà đất, ruộng, cửa hàng, bến bãi, chúng ta có, nhưng đều không đứng tên Công Bộ, mà toàn là đứng tên các thân tín, người nhà. Nếu giờ bán trực tiếp, sẽ bị nghi ngờ thôi. Nên chỉ còn cách là bán gián tiếp, dùng mấy cửa hiệu giao thương, trá hình thành các vụ tái cấu trúc sản nghiệp, chuyển nhượng đầu tư. Lúc đó, dù ai tra đi nữa, cũng chỉ thấy là thương nhân thu mua cơ sở. Bạc trắng tự nhiên sẽ về tay thôi."
Thu Uy Trì vội cắt lời: "Giờ thứ có giá trị với chúng ta nhất chính là Ngân Phường và Thịnh Phố. Nhưng nếu bán đi Ngân Phường và Thịnh Phố rồi, có khác gì cắt đứt mạch máu của Công Bộ chúng ta đâu. Ngân Phường và Thịnh Phố là trung tâm giao thương của Thục Đông, Quách Nam và Hoằng Tây. Nếu giờ để nó rơi và tay thương nhân, sau này chúng ta muốn chuyển bạc qua đó, chắc chắn sẽ không tránh khỏi tai mắt."
Thu Hoài Trạch nặng nề lên tiếng: "Ngân Phường và Thịnh Phố tuyệt không thể bán. Những tài sản khác đủ cho việc cứu trợ ba thành lần này rồi."
La Đổng Minh mặt mày nghiêm trọng, mi mục xám xịt, âm trầm cất lời: "Còn bên thu mua thì sao? Nếu không cẩn thận, chúng chắc chắn sẽ mặc cả từng đồng, có khi còn quay ra tố giác lại chúng ta."
Thu Hoài Trach trút bỏ chén trà lạnh xuống mấy gốc huệ, cười nhạt rồi nói: "Không cần nhiều người. Chỉ cần một người thôi. Hắn vừa có bạc, vừa không sợ triều đình. Hắn cần tài sản, chúng ta cần tiền. Giao dịch này, hắn còn mừng hơn chúng ta ấy. Mà khắp Trường Đô hiện giờ, chỉ có thương hội của hắn mới dám mua lại số tài sản của chúng ta thôi."
Thu Uy Trì cau mày đáp: "Thương hội Vạn Chu... Vãn Huyền?"
Thu Hoài Trạch không nói gì, chỉ đặt một phong thư đã niêm dấu trên bàn. La Đổng Minh liền thấp giọng, tiếp lời: "Tên Vãn Huyền này, xưa nay xuất quỷ nhập thần, đã có mấy ai nhìn thấy mặt mũi của hắn thế nào đâu. Chúng ta cũng chưa từng qua lại với hắn, sao hắn chịu giúp chúng ta được?"
Thu Hoài Trạch liếc nhìn hai người bên cạnh, cất giọng nhẹ bẫng: "Hắn không giúp Công Bộ, hắn giúp hắn. Những cơ sở này, mua lại giá thấp, sau này đẩy giá gấp ba. Hắn cần thế lực ngầm ở thương giới. Còn chúng ta cần bạc trắng để nộp lại ngân khố, qua mắt triều đình. Đôi bên đều cần thứ còn lại đang giữ."
Cả căn phòng lặng im trong chốc lát, chỉ có tiếng gió thoảng và ánh trời đã mù mịt sau chân nút. Bóng đêm lan dần, phủ đen bầu không, ám lên những ngọn nến lập lòe như những đốm ma trơi.
Thu Uy Trì thở dài một tiếng: "Vậy cứ thế mà làm. Ngân Phường và Thịnh Phố giữ lại. Ta sẽ cho người gom danh sách các cơ sở khác, rồi gửi cho bên hắn định giá."
Thu Hoài Trach gật đầu: "Chuyện này tuyệt đối không để ai biết. Nếu bị lộ ra ngoài, Hoàng thượng sẽ tưởng chúng ta còn dư lực, lúc đó lại ép tiếp."
La Đổng Minh cũng thì thầm: "Mà giờ bán không kịp, đê chưa sửa, dân chết thêm, thì cũng là đầu chúng ta rơi trước."
Không gian lặng đi một thoáng, lát sau chỉ thấy Thu Uy Trì ngóc đầu lên, nhìn vào ánh nến le lói, cất giọng âm âm: "Lần này có Lăng Tiêu Dã đứng ra hỗ trợ, dù sao Công Bộ của chúng ta nhân lực cũng mỏng, có người xung phong gánh thay sẽ giúp Công Bộ đỡ tai tiếng thất trách."
"Nói gì thì nói, vẫn phải đề phòng hắn." Thu Hoài Trạch xen vào: "Hắn hiện giờ có khác gì tai mắt của Hoàng thượng để giám sát chúng ta đâu. Công Bộ xưa nay vốn là cơ quan chủ quản về dân sinh, giờ để cho một võ tướng làm thay, chẳng khác nào tuyên bố chúng ta bất lực. Các ngươi nghĩ mà xem, một võ tướng như hắn chen chân vào chính sự có khác gì đang dần dần can thiệp dân chính đâu. Nếu có người đứng sau lưng hắn, người này chắc chắn đang muốn dùng hắn để thao túng quyền lực, nuôi tay chân cho riêng mình. Lăng Tiêu Dã lần này mà làm tốt, dân chúng lúc đó quay ra cảm kích, khác gì một bước có được lòng dân."
"Tên Lăng Tiêu Dã này không phải kẻ dễ quy phục đâu." La Đổng Minh xoa trán, cất lời: "Chúng ta lôi kéo hắn, nhưng cứ nhìn cái thái độ của hắn khi ngồi trên bàn rượu đi. Trên mặt chỉ hiện đúng một chữ khinh thôi. Hắn muốn một bước lên tiên à? Nào có dễ như thế. Trong tay chúng ta có ngân sách lại nắm hậu cần, thử hỏi xem hắn có dễ dàng trong việc cứu tế lần này hay không?"
Cả ba gật đầu, chẳng ai nói gì tiếp, chỉ có bóng đêm đen kịt ôm lấy bầu không.