Tống Biệt Hành

Chương 12: Trà cầm

Dải lụa đào phơ phất cuốn lấy những men cay nồng, rơi trên tiếng nói cười lả lơi và đôi gót sen trắng hồng chạm nhẹ vào trên nền đất lạnh. Gió đêm khẽ lùa, trăng thanh lẩn trốn, bầu không trơ trọi vài đám mây xám xịt tỉ tê rũ mưa lất phất.

Lầu hai đèn hoa giăng kín, từng ánh leo lét đổ vào những bóng hình nhấp nhô, thanh âm nỉ non cùng nức nở, nhơm nhớp phủ lên bầu không. Người đứng, người ngồi, kẻ ngả nghiêng kê đầu trên đùi non trắng nõn, kẻ chống cằm nâng mi mắt trộm nhìn thứ bầu sữa mơn mởn.

Thẩm Thanh Chiếu nâng một chén rượu nồng lên môi, miệng toét cười, nháy mắt một cái rồi kéo dài cái giọng lè nhè của mình: "Để ta kể các ngươi nghe, Tam điện hạ nhà ta... cắn người ta luôn rồi đấy."

"Cắn ai cơ? Cắn chó à?" Như Trọng Tàng lên tiếng, cả lũ đều cười phá lên khành khạch.

Dương Cẩn Hạc rúc vào cần cổ trắng nõn của thiếu nữ bên cạnh, tay mân mê thứ thịt non đẫy đà, khàn khàn mỉa mai: "Thôi chết, đừng nói là cắn Lăng Tiêu Dã nha?" Rồi hắn nhe răng cắn lên cần cổ non mền của người thiếu nữ, nàng khẽ rên lên một tiếng thút thít.

"Chính xác! Cắn ngay cổ, để lại dấu luôn, giờ thì cả cái Trường Đô này đều biết hết cả rồi." Thẩm Thanh Chiếu liền túm lấy cổ của vị cô nương bên cạnh, cắn một cái thật mạnh lên cổ nàng, tiếng nàng rên xiết, hổn hển trong men say. Hắn nhả ra, rồi chỉ chỉ: "Đây nè. Ngay đây nè."

Cả lũ cười ha hả với nhau. Hà Tĩnh Thất nhấp một ngụm rượu, quét mắt nhìn đám người rồi nói: "Lăng Tiêu Dã này mà bị cắn, thì Điện hạ của chúng ta cũng không phải dạng vừa đâu nha. Nghe đâu là đánh nhau to lắm, rách cả áo, chảy máu tùm lum. Ôi, thương."

Dương Cẩn Hạc gắp một miếng thịt bỏ vào miệng nhai nhóp nhép: "Thế mà trước giờ cứ tưởng Tống Nhã Uyên này chỉ biết uống rượu, đốt tiền, say sưa màn trướng, ai ngờ ra tay cũng ác thiệt nha." Rồi hắn búng tay, gọi tiểu nhị rót thêm rượu, lại nói: "Nhưng mà nói thật, Điện hạ nhà chúng ta mà đi cắn người... thì cũng hơi bị kì cục đó nha."

"Kỳ cái gì, cái kiểu điên điên khùng khùng, gặp người là cắn, chẳng quá hợp với Tam điện hạ còn gì." Như Trọng Tàng khoanh tay nhìn con gà luộc trước mặt: "Ăn chơi trác táng như thế, mà gặp phải cái tên lạnh băng như Lăng Tiêu Dã, chắc tức quá nên cắn cho bõ ghét ấy mà."

Hà Tĩnh Thất gật đầu: "Nói gì thì nói, đánh thân vương là chuyện lớn. Lăng Tiêu Dã giờ coi như bước trên băng mỏng rồi. Hoàng thượng mà giận lên... kiểu gì chẳng có kịch cho chúng ta coi."

"Nhưng mà... các ngươi không thấy kỳ kỳ à, đánh nhau đã căng bỏ mẹ đi rồi, vẫn còn tâm trí để đè nhau ra cắn à? Chẳng lẽ..." Thẩm Thanh Chiếu đưa tay lên che kín miệng mình, hai mắt trố to.

Dương Cẩn Hạc vỗ đánh đốp vào đùi thiếu nữ đang lả lướt bên cạnh, cười khạc khạc: "Là thích nhau...? Haha. Cái đó dân ngoài cổng thành chẳng đồn ầm lên rồi. Ta còn nghe nói cái gì mà Điện hạ ngồi khóc lặng, ôm vai Lăng Tiêu Dã, khóc như mưa. Ối chao."

Thẩm Thanh Chiếu buông bàn tay đang đặt lên ngực thiếu nữ bên cạnh ra, quay sang ngước mắt nhìn Dương Cẩn Hạc: "Ngươi nói thật ấy hả? Cái người như Tống Nhã Uyên suốt ngày bài bạc, rượu chè tới sáng mà cũng khóc ấy hả? Buồn cười chết ta rồi."

"Ta nghe đâu thấy bảo hai người hồi nhỏ ở chung một chỗ, chắc lâu dần nảy sinh tình cảm." Hà Tĩnh Thất rót thêm rượu, ánh mắt trùng xuống: "Mà cứ nghĩ đến việc hai tên nam nhân với nhau, ta lại nổi hết cả da gà đây nè." Rồi hắn quay ra nhìn Thẩm Thanh Chiếu, khẽ nói: "Tên Tɧẩʍ ɖυật Vân đệ đệ ngươi ấy, ngày nào cũng quẫy đuôi bên cạnh Tống Nhã Uyên, có khi lại đoạn tụ cả một lũ với nhau thì chết đấy."

"Kệ xác nó." Thẩm Thanh Chiếu cao giọng: "Nó chết đi ta càng mừng ấy chứ, quan tâm đếch gì chuyện nó đoạn tụ hay không. Cái hạng con kỹ nữ như nó, cả đời chỉ đáng nằm dưới thân nam nhân để người ta chơi thôi."

Tiếng cười hềnh hệch quyện lẫn những thanh âm rền rĩ âm ỉ, tiếng thút thít tê tái và hơi thở đứt quãng, tất cả luồn qua bức tường đạm bạc rơi lạc vào căn phòng đậm mùi hoa quế. Tɧẩʍ ɖυật Vân ngồi lịm để ánh nến mênh mang phủ kín đôi vai gầy, bàn tay nhấc chén trà của hắn run lên bần bật, rồi hắn đặt phịch xuống bàn, cúi gằm đầu nhìn xuống chân mình.

Tống Nhã Uyên ngồi đối diện bên cạnh, y khẽ lắc chén trà trong tay, ánh mắt u ám đặt lên bình phong đối diện. Sắc đèn kéo quân úa tàn phủ lên hàng mi đẫm sương đêm lạnh của y. Y bình thản uống hết chén trà, lại nhẹ nhàng vươn tay cầm nửa chiếc bánh quế từ tốn ăn. Y ăn thật chậm, từng chút, từng chút một, tiếng trò chuyện văng vẳng xa gần chẳng chạm nổi khoảnh khắc thanh tịnh lúc này của y.

Đôi khắc đưa đẩy, chiếc bánh quế trong tay Tống Nhã Uyên đã chẳng còn, y ngước mắt nhìn mãi tóc ủ rũ của Tɧẩʍ ɖυật Vân, cất giọng trầm ấm: "Ta đang trong thời gian cấm túc, liều mình trốn ra ngoài chỉ để nhìn mái tóc bù xù của ngươi thôi à?"

Tɧẩʍ ɖυật Vân ngẩng đầu, nét buồn rười rượi phủ trên mi mắt của mèo con, hắn khẽ meo một tiếng thật nhỏ, hai tay trăng trắng đặt lên bàn, gối lấy nhau, ỉu xìu nói: "An Hòa, ta đang buồn đó."

"Công Bộ đã chuyển hết giấy tờ tài sản cho Vạn Chu chưa?" Tống Nhã Uyên nhàn nhã rót trà. Đôi tiếng rêи ɾỉ vẫn đều đều phả sang.

Tɧẩʍ ɖυật Vân xoay người, khều khều một xấp giấy tờ, xếp gọn lại rồi khe khẽ đặt đến trước mặt Tống Nhã Uyên: "Ta đã cho người định giá rồi. Nhưng bọn chúng ném ra toàn mấy tài sản vụn vặt, nào là nhà kho cũ, rồi vài hiệu buôn nát ngoài thành. Cứ như đang dọn rác rồi vứt cho chúng ta ấy. Mua về, lại phải đổi sổ sách, dựng lại nhân sự, chẳng khác gì xây mới từ đầu. Tiêu tốn mà chẳng kiếm được bao nhiêu lời. Cái bọn trong Công Bộ, đúng là khôn ranh giả dại."

Tống Nhã Uyên rút một chùm hoa quế đã khô từ trong l*иg ngực ra, khẽ phớt trước mũi mình, rồi cất giọng mềm mại: "Bọn chúng không ngu đâu, chỉ là đang cố giữ mạng mình thôi. Ngân Phường và Thịnh Phố là hai mạch máu của bọn chúng, giao ra thì khác gì chém đứt tay mình. Ngân Phường là nơi chúng kiểm tiền, Thịnh Phố lại là nơi chúng điều người. Một cái thì giữ lương, một cái sinh lời. Người nắm được hai nơi ấy, kẻ đó mới thực sự làm chủ được Đại Khánh này."

Tɧẩʍ ɖυật Vân gối đầu lên hai tay, ánh mắt lim dim như con mèo say sữa, thều thào nói: "Vấn đề là họ không bán, Vạn Chu có ép giá, bọn chúng cũng chỉ giả bộ lung lay thôi. Dùng người đi đàm phán mấy lượt, ta nghe còn chán hơn cả xem kịch nữa đây. Giờ mà muốn lấy được Ngân Phường và Thịnh Phố thì phải dồn bọn chúng không còn đường lui nữa."

Ánh đèn hoa rọi chênh vênh một góc mặt trắng ngà của Tống Nhã Uyên, phủ lên nụ cười dịu dàng của y: "Thế thì cứ để bọn chúng tự cắt tay mình đi. Giao cho Lăng Tiêu Dã việc cứu tế, dân tình chắc chắn sẽ đổ dồn về Ngân Phường xin bạc để đến Thịnh Phố đòi gạo. Đến lúc ấy Công Bộ sẽ phải tất bật chi trả, nhân lực không đủ, hậu cần còn thiếu hụt. Khi đó, chúng ta đưa tay ra chia sẻ gánh nặng. Ngươi nói xem, một là bọn chúng sẽ phải nhận lấy sự giúp đỡ, chúng ta sẽ gián tiếp điều khiển Ngân Phường và Thịnh Phố, hai là Công Bộ sẽ mất đi uy tín trước dân chúng và triều đình. Bọn họ sẽ chọn gì đây?"

Tɧẩʍ ɖυật Vân ngóc đầu dậy, tiếng ca kỹ tỉ tê ở phòng bên vẫn âm ầm đánh sang, hắn nhíu mày một cái rồi nói: "Ta hiểu rồi. Cứ đưa cho bọn chúng một miếng mồi béo, bắt bọn chúng tự đi vào l*иg sắt. Nhưng mà, một khi chúng ta nắm được Ngân Phường và Thịnh Phố, vậy thì..."

"Thì Công Bộ chỉ còn là cái vỏ rỗng, để lâu dễ mục." Tống Nhã Uyên đặt chùm hoa quế xuống bàn, nhấc chén trà từ từ uống.

Tɧẩʍ ɖυật Vân cũng với với tay cầm chén trà nhưng chẳng uống. Tiếng bàn tán phòng bên vẫn học hằn đánh vào tai hắn, hắn thả chén trà xuống, cúi gằm, hai tay bịt kín tai mình, đến hơi thở cũng mỏng như tơ.

"Tên Thẩm Thanh Chiếu đó thích nhiều lời như vậy. Có cần ta cắt lưỡi hắn giúp ngươi không?" Âm điệu thanh thanh của Tống Nhã Uyên khẽ chạm bầu không u ám của Tɧẩʍ ɖυật Vân.

Hắn buông đôi tay run run khỏi hai tai mình, như một con mèo con bị đánh quá nhiều, nó sợ, chỉ biết cuộn tròn trong một góc nhỏ tự ôm lấy mình. Tɧẩʍ ɖυật Vân quay mặt đi, tránh ánh mắt tĩnh tại của Tống Nhã Uyên, hắn thủ thỉ nói: "Hắn vẫn như vậy mà. Điện hạ đừng bận tâm."

Tống Nhã Uyên nghiêng đầu, tựa lưng ra sau ghế, lặng lẽ nhìn Tɧẩʍ ɖυật Vân. Y thả hơi thở mình thật nhẹ, như sợ động vào khoảng không sẽ khiến con mèo con hoảng sợ.

Ánh nến cứ lung lay giữa căn phòng tịch mịch, chẳng biết thời gian nỉ non bao nhiêu khắc, sắc đàn du dương bao nhiêu âm. Cho đến khi một bóng dáng cao lớn mang hơi thở của cỏ xanh chốn thảo nguyên đẫm sương mai, chậm rãi tiến vào phòng. Lăng Tiêu Dã mới từ thao trường đến, trên người còn vương mùi mồ hôi cát bụi, chút ẩm ướt cuối ngày sau cơn mưa rả rích và mùi đàn hương trầm tĩnh.

Mắt báo của hắn nhìn vài chiếc bánh quế trên bàn, một chùm hoa quế li ti nằm im lìm bên tách trà nguội, đôi mắt lơ mơ của Tɧẩʍ ɖυật Vân và cuối cùng dừng lại trên chiếc gáy phủ kín tóc của Tống Nhã Uyên. Hắn vắt chiếc áo choàng của mỉnh trên lưng ghế, rồi bình tĩnh ngồi xuống cạnh Tɧẩʍ ɖυật Vân. Tɧẩʍ ɖυật Vân liền như mèo bị vứt vào nước sôi, hắn nhảy sang ghế bên cạnh Tống Nhã Uyên, rồi ngồi chết dí ở đó.

Tống Nhã Uyên chống tay lên bàn, kê lấy cằm mình rồi rót cho hắn một chén trà, từ đầu đến cuối không nhìn hắn lấy một ly. Y cất giọng mơ màng: "Đô đốc đến muộn quá đấy. Ta và Thẩm đại nhân đã uống hết hai chung trà rồi."

Lăng Tiêu Dã nhận lấy chén trà, cầm ở tay, ánh mắt hắn quét lên cổ áo che kín mít của y, khẽ nói: "Ở thao trường xảy ra chút chuyện, nên thần đến muộn. Mong Điện hạ lượng thứ."

"Không sao, không sao." Tɧẩʍ ɖυật Vân đon đả, đặt mấy chiếc bánh quế đến trước mặt Lăng Tiêu Dã, rồi nói: "Đô đốc đến là chúng ta vui rồi. Có phải không Điện hạ?"

"Ta nói ta vui sao?" Tống Nhã Uyên quay qua đưa ánh mắt gầm gừ nhìn Tɧẩʍ ɖυật Vân. Con mèo con bị dọa sợ. Nếu giờ con chó với con báo này mà cắn nhau tiếp, thì người chết trước tiên chắc chắn là nó. Tɧẩʍ ɖυật Vân liền huơ huơ tay, cười ngượng: "Điện hạ nói vậy thôi, chứ ta biết trong lòng Điện hạ vui mà. Đô đốc ăn thử bánh quế đi, đây là bánh quế Điện hạ nhà ta thích ăn nhất đó."

"Ồ." Lăng Tiêu Dã nhìn đĩa bánh quế trước mặt mình, còn chưa kịp vươn tay cầm lấy, Tống Nhã Uyên đã đem đĩa bánh quế để cạnh lòng mình, ánh mắt không nhìn hắn, chỉ nói: "Cái này là của ta."

Trán Tɧẩʍ ɖυật Vân đổ mồ hôi tầng tầng, trong lòng hắn chỉ biết niệm: "Đừng có mà tới tháng giữa chừng như vậy chứ Điện hạ. Người ta đến bàn bạc chuyện làm ăn mà, đừng đánh nhau, xin đấy." Tɧẩʍ ɖυật Vân liếc nhìn ánh mắt tóe lửa của Tống Nhã Uyên cùng ánh mắt xám xịt của Lăng Tiêu Dã. Một con mèo nhỏ bé như hắn, sao ngăn được hai con vật to lớn trước mặt này đây.

Hắn liền đẩy đĩa bánh của mình sang bên Lăng Tiêu Dã, ngọt ngào nói: "Đây, ăn của ta đi. Của ta cũng là bánh hoa quế."

Lăng Tiêu Dã nhàn nhạt đẩy đĩa bánh của Tɧẩʍ ɖυật Vân ra xa, ánh mắt vẫn ghim chằm chằm lên cái gáy của Tống Nhã Uyên, trầm giọng nói: "Bánh của ngươi không ngon."

"Nội ngoại ơi, đều cùng một loại mà." Tɧẩʍ ɖυật Vân ôm trán, bất lực nói: "Hai vị bình tĩnh, chuyện đâu còn có đó. Chúng ta hôm nay gặp nhau là bàn chuyện làm ăn mà. Có đúng không nào? Giữ hòa khí, giữ hòa khí là trên hết."

Lăng Tiêu Dã đưa tay chống cằm, ánh mắt đặt lên mấy sợi tóc lòa xòa của Tống Nhã Uyên, cất tiếng nhẹ nhàng: "Điện hạ cắn ta một cái đau như vậy, ta cũng nên cắn lại để giữ hòa khí chứ. Thẩm đại nhân nói xem, có đúng không?"

"Ấy, không nên tùy tiện cắn người nhé." Tɧẩʍ ɖυật Vân luống cuống hết nhìn Lăng Tiêu Dã lại nhìn Tống Nhã Uyên.

Y tựa người ra sau, bàn tay khẽ chạm lên cái gáy đang rần rật của mình, ánh mắt đẫm sương bây giờ mới đặt lên bộ thường phục đơn giản của Lăng Tiêu Dã. Từng thớ cơ trên người hắn nảy nở dưới lớp vải thô, Tống Nhã Uyên chớp mắt một cái, rồi nói: "Đô đốc lại đây, cắn thử ta xem, ta muốn biết nanh của Đô đốc nhọn đến mức nào."

"Điện hạ, tự nguyện dâng mình cho người khác cắn là không nên." Tɧẩʍ ɖυật Vân quay phắt ra, lấy tay quạt quạt cho Tống Nhã Uyên để y hạ lửa.

"Vậy ta không khách khí nữa." Lăng Tiêu Dã nhổm người dậy, Tɧẩʍ ɖυật Vân như con mèo bị đánh, nhảy phốc lên, chạy tới tóm lấy cổ hắn, kéo ghì xuống ghế.

Mèo con kêu eo éo: "Ta cắn rơm cắn cỏ xin Đô đốc đấy. Bình tĩnh lại đi. Đừng đánh nhau mà. Chuyện đâu lại có đó."

Lăng Tiêu Dã gỡ hai cái cẳng mèo đang túm lấy cổ mình ra, nhếch mày nhìn Tɧẩʍ ɖυật Vân: "Vãn Huyền tiên sinh đã nói vậy, ta đương nhiên phải nể mặt tiên sinh rồi."

Tim Tɧẩʍ ɖυật Vân như vừa rơi xuống đáy hồ băng, hắn bật ra xa khỏi người Lăng Tiêu Dã, chạy đến chỗ Tống Nhã Uyên, ngồi ngăn ngắn ở đó, rồi im thin thít.

Tống Nhã Uyên vươn tay kéo khít cổ áo lại, trầm giọng nói: "Bạc ngay sáng mai sẽ đến tay Đô đốc. Mong Đô đốc giữ đúng chữ tín."

Những khớp ngón tay thô ráp của Lăng Tiêu Dã lục tìm trong ngực áo mình, hắn lôi ra một xấp giấy tờ, ánh mắt âm trầm nhìn Tống Nhã Uyên, cất giọng khàn khàn: "Toàn bộ đều ở đây. Thương lộ một năm miễn thuế, cùng số bạc bẩn này." Hắn dừng lại, tay khẽ miết một góc giấy, rồi nói: "Chắc Điện hạ cũng có cách để biến nó thành bạc trắng nguyên chất rồi chứ?"

"Đô đốc nhọc lòng rồi." Tống Nhã Uyên cúi xuống cầm xấp giấy lên, lặng lẽ đọc từng tờ một. Y chăm chú như thể cả thế giới ngoài kia đều bị y lãng quên, lãng quên vẻ mặt thấp thỏm lo sợ hai con vật trước mặt sẽ lại lao vào cắn nhau của Tɧẩʍ ɖυật Vân, lãng quên ánh mắt đăm đăm của Lăng Tiêu Dã đang ghim sau gáy mình.

Y thả xấp giấy vào tay Tɧẩʍ ɖυật Vân, châm một chén trà khác cho hắn, lại vươn tay tựa cằm, từng ngón tay nhịp nhịp gõ lên môi mình. Đợi cho đến khi hắn uống hết chén trà, y vươn một bàn tay đến trước mặt hắn, giọng êm dịu: "Đô đốc, hợp tác vui vẻ."

Ánh mắt Lăng Tiêu Dã dừng trước bàn tay gầy rạc và trắng trẻo của y, bàn tay dưới gầm bàn của hắn khẽ miết lấy lớp vải trên tà áo. Rồi hắn vươn tay lên nắm lấy cổ tay phải của y. Tay nắm cổ tay, mắt nhìn mắt. Hắn hạ thấp giọng, nhẹ nói: "Điện hạ, hợp tác vui vẻ."

Đôi mắt của Tɧẩʍ ɖυật Vân nhòe nhoẹt như muốn khóc trước cảnh tượng kết nghĩa huynh đệ, tri kỷ trùng phùng đầy cảm động này. Hắn còn định nói gì nữa, lại thấy tiếng của Thẩm Thanh Chiếu oang oang ở phòng bên, cả người Tɧẩʍ ɖυật Vân co rúm lại. Hắn đặt bàn tay run run lên bả vai của Tống Nhã Uyên. Y liền buông tay Lăng Tiêu Dã ra, quay sang nhìn hắn.

"Điện hạ, ta phải về nhà rồi. Thẩm Thanh Chiếu về nhà không thấy ta chắc chắn sẽ nổi trận lôi đình." Rồi hắn quay qua không dám nhìn thẳng Lăng Tiêu Dã, chỉ lí nhí nói: "Đô đốc, ngài giúp ta đưa Điện hạ về nhé. Ta xin phép đi trước."

Nói rồi, hắn thập thò, khe khẽ mở cười, rồi đi ra ngoài bằng một dáng vẻ lấm lét, cứ như mèo con lén lén lút lút ăn trộm miếng thịt mỡ sợ chủ phát hiện. Lăng Tiêu Dã nhìn cái bóng của Tɧẩʍ ɖυật Vân lụi đi, hắn với lấy chiếc áo choàng của mình vắt trên cánh tay, rồi mới quay qua nhìn Tống Nhã Uyên.

"Điện hạ về cùng ta chứ?"

Y xoa gáy mình, không nhìn hắn, chỉ khe khẽ gật đầu. Chẳng nói gì nữa, y tiến lên trước, chầm chậm bước đi từng bước một, để chiếc bóng của Lăng Tiêu Dã khe khẽ theo sau mình.