Giờ đang giữa trưa, cả nhóm đều đã ăn uống đầy đủ (và hồi đầy thể lực), tinh thần phấn chấn sẵn sàng làm nhiệm vụ.
Ban đầu, Ivan còn rất hào hứng giới thiệu các loại thảo dược của thế giới này trên đường đi. Trong mắt người chơi, chúng y như các vật phẩm phát sáng trong game – khó mà không ngứa ngáy tay chân mà cố chạm vào.
Giống như lúc đi đánh quái, người chơi thường nhặt chiến lợi phẩm hoặc trang bị rơi ra như lông thú, móng vuốt... để nhét vào túi. Giờ họ cũng y như vậy.
Dù là người trông có vẻ chững chạc nhất như [Thủy Vô Nguyệt], cũng không cưỡng lại được việc nhặt nhạnh cho đầy balo.
Ivan nhìn nhóm người chơi gần như phản xạ tự nhiên nhào vào các loại thảo dược, thầm thở phào: May mà khu vực này không có dược liệu quý hiếm, nếu không với sức phá hoại của đám người này thì... sớm muộn gì cũng sẽ trụi sạch.
“Cái kia là Tử Đằng Châu! Có độc! Không được chạm vào!” Chỉ vừa quay đi trong giây lát, Ivan đã thấy người chơi [Ba Ba] bàn tay run rẩy tê cứng vì chạm phải một loại dây leo tím.
Thấy dòng debuff "Trúng độc" hiện lên dưới ID, [Ba Ba] lập tức khựng lại, ánh mắt cầu cứu xung quanh.
[KPI Đều Biến Đi] không hề vội vàng chạm vào bạn mình, mà hỏi Phong Tuyền, người duy nhất quen thuộc với nơi đây cách xử lý: “Phải làm gì bây giờ?”
“Độc Tử Đằng Châu không nguy hiểm lắm, chỉ cần phơi nắng và uống nhiều nước là sẽ khỏi.” Ivan đáp. “À đúng rồi, khi chạm vào người trúng độc, nhớ mang găng tay. Độc này có khả năng lây qua tiếp xúc.”
[KPI Đều Biến Đi] gật đầu: “Đã biết.”
Có bài học từ [Ba Ba], những người chơi còn lại bắt đầu hành động cẩn trọng hơn nhiều.
“Thực vật phía ngoài rừng tậm hầu như độc tính cũng không quá nắng. Miễn phát hiện kịp thời, tôi đều có thể xử lý.” Ivan cười cười an ủi. “Nên mọi người đừng quá lo lắng.”
[Thủy Vô Nguyệt] hỏi: “Cậu biết khá rõ về mấy cái này nhỉ?”
“Tôi đã từng học qua.” Ivan gật đầu.
[Bóp Hông Một Cái] tò mò: “Vậy Ivan, cậu là kiểu vυ' em...Khụ, à không, ý tôi là y sư đúng không?”
Ivan cười khẽ, nụ cười lúc này đặc biệt dịu dàng: “Ừm, tôi thật sự rất thích những thứ này.”
Debuff của [Ba Ba] cũng gần hết hiệu lực, chỉ còn khoảng năm phút đếm ngược.
Ivan lên tiếng nhắc nhở: “Mọi người cố gắng đừng chạm lung tung, vì không ai biết khi nào bầy sói sẽ...”
Lời còn chưa dứt đã giống như tín hiệu khẩn cấp. Tất cả người chơi đều lập tức nghiêm túc hẳn. Không phải vì họ có giác quan nhạy bén.
Ai trong số họ là chuyên gia sinh tồn ngoài rừng chứ? Hầu hết đều là dân văn phòng hoặc sinh viên, làm gì đã có kinh nghiệm thực chiến.
Nhưng bản đồ nhỏ trên góc phải màn hình đã hiện đầy tên đỏ xung quanh, nếu còn không phát hiện ra có vấn đề thì chỉ có thể là người mù!
Debuff của [Ba Ba] còn bốn phút, [KPI Đều Biến Đi] không do dự đẩy bạn mình vào lòng Ivan. Không người chơi nào sẽ yêu cầu NPC chân yếu tay mềm như Ivan đi chiến đấu, cậu cứ ở một bên giúp đỡ đồng đội đang bị dính hiệu ứng debuff là hợp lý nhất.
Ivan đỡ lấy [Ba Ba] đang cứng đờ, thì nghe ai đó nói: “Ivan đúng là miệng quạ đen, vừa nhắc Tào Tháo, Tào Tháo đã đến.”
Phong Tuyền thầm nghĩ: Dựa theo thiết lập nhân vật hiện tại, câu có nên hỏi một câu "Tào Tháo là ai" không?
Thiếu niên tóc đen gần như theo bản năng lên tiếng: “... Thật xin lỗi!”
[Bóp Hông Một Cái]: “Ấy, quái đến sao lại trách Ivan được? Cả đội chú ý, vào trận! Cận chiến bảo vệ viễn trình, cung thủ nhắm chuẩn mục tiêu! Theo dõi bản đồ mini, tất cả giữ khoảng cách an toàn!”
Từ khoảnh khắc ấy, sự tồn tại của NPC dần trở nên vô hình, vì trận chiến hoàn toàn thuộc về những người chơi trước mắt.
Nhưng có một điều quan trọng mà không ai nhận ra: Đây là game thực tế ảo, tính chất khác biệt hoàn toàn với game thông thường.
Ở các trò chơi khác, gϊếŧ quái hay đánh boss thì chúng cũng chỉ là dãy số liệu. Nhấn nút điều khiển là có thể qua màn.
Nhưng trong thế giới này, những người chơi có khi đến dao gọt hoa quả còn chưa từng dùng, gà vịt cua cá còn chưa tự tay gϊếŧ lấy một con, mà lại phải đối mặt với bầy sói dữ tợn. Họ liệu có thể dứt khoát động thủ?
Thông thường, game thủ vào trò chơi là có ngay kỹ năng tấn công, học được phép thuật, cày đủ kinh nghiệm là có thể lên cấp... Nhưng hiện tại, cảm giác cầm vũ khí chiến đấu trực diện là trải nghiệm chân thật mà chưa có người chơi nào từng trải qua.
Phong Tuyền cảm nhận được nhịp thở khẩn trương xung quanh. Nhìn [Bóp Hông Một Cái] mồ hôi lạnh lăn trên trán, cậu tò mò tự hỏi: Liệu họ sẽ run sợ, hay sẽ coi đây là một trò chơi đơn thuần và không ngần ngại ra tay?
Và rồi, đúng lúc ấy một con sói hung dữ đã đột phá được tuyến phòng thủ yếu nhất, lao thẳng vào trung tâm, nơi thiếu niên tóc đen đang đứng!
Debuff vừa hết, [Ba Ba] lập tức theo bản năng lao lên chắn trước Ivan: “Cẩn thận! Ivan!!”
Máu tươi bắn ra, vương trên mặt Ivan. Cậu mở to mắt đầy kinh ngạc: “Lữ khách!”
[Bóp Hông Một Cái] nháy mặt lửa giận bừng bừng, lập tức lao tới đầu tiên: “Cả đội xông lên! Từ khi nào chúng ta lại sợ mấy con quái tân thủ thôn như thế này?!”