Khi Tôi Trở Thành NPC Không Thể Công Lược

Chương 9

Trong lúc Ivan trò chuyện với người chơi, hai mươi chín người còn lại cũng đã chọn xong vũ khí cho mình. Từ cận chiến đến viễn trình đều có đủ, dù chất lượng chỉ ở mức cơ bản nhất, dù sao thì đây mới là trang bị tiêu chuẩn của thôn tân thủ, mọi người trong lòng đều hiểu rõ.

“Nếu thật sự phải chiến đấu với bọn chúng, cá nhân tôi nghĩ tốt nhất nên xuất phát vào ban ngày.” Thiếu niên tóc đen ôm cuốn sách lên tiếng. Khí chất cậu không giống kiểu lãnh đạo như [Bóp Hông Một Cái], nhưng lại dễ dàng thu hút sự chú ý của cả nhóm.

Ivan khẽ cau mày, cố gắng khống chế biểu cảm ở trạng thái vừa lo lắng vừa nghiêm túc. Sẽ không ai thích một người lãnh đạo do dự, thiếu quyết đoán, đặc biệt khi nhiệm vụ đã bắt đầu thì không có lý do gì để lui bước.

[Bóp Hông Một Cái] hỏi: “Có liên quan đến sức mạnh đặc biệt của chúng sao?”

“Là sức mạnh gì cơ?” Một người chơi có ID [Thủy Vô Nguyệt] đứng cạnh lên tiếng, vẻ mặt hoàn toàn thong dong.

“Ivan, cậu có thể giải thích rõ cho mọi người không?” [Bóp Hông Một Cái] quay sang hỏi.

Ivan gật đầu, siết chặt cuốn sách trong tay: “Được, người lữ khách.”

[Bóp Hông Một Cái] vỗ mạnh lưng cậu một cái: “Đừng căng thẳng quá, cứ thoải mái đi!”

So với vóc dáng cao lớn của người chơi, thiếu niên tóc đen mảnh khảnh suýt nữa ngã nhào, khiến những người xung quanh đều khẽ nhíu mày nhìn về phía tên đầu sỏ.

[Bóp Hông Một Cái] gãi đầu cười gượng: “Ơ... xin lỗi nhé, tôi không kiểm soát được lực tay.”

Ivan lắc đầu: “Không sao đâu, người lữ hành.”

Qua màn cổ vũ có chút thô bạo đó, cậu trông như đã bớt căng thẳng. Thiêu niên hít sâu một hơi, nghiêm túc giải thích:

“Bầy sói sống sâu trong rừng rậm có lãnh địa riêng. Chỉ cần không xâm phạm vào lãnh địa của chúng, chúng sẽ không chủ động tấn công con người. Từ trước đến nay, người dân và bầy sói nước sông không phạm nước giếng, nên mới bình yên lâu như vậy.”

“Cho đến mười năm trước, một người tên Booker vào rừng hái thuốc và bị sói cắn. Trên người ông ấy có một vết cào rất sâu, máu chảy không ngừng, nhưng may mắn là ông ấy vẫn sống sót.”

“Điều kỳ lạ là, dù đã cầm máu và trị liệu thế nào, vết thương cũng không lành mà còn lan rộng. Theo lời bà A Nhã, người lớn tuổi trong thôn có kể lại, Booker là người trung thực, không thể nào tự ý xâm phạm lãnh địa bầy sói, nhất là khi trước đó chính bà còn tự mình dặn ông ấy đi đường cẩn thận.”

[Ba Ba] tò mò hỏi: “Có thể là ông ấy không ẩn thận đi nhầm hay nhớ sai không?”

“Ban đầu ai cũng nghĩ vậy.” Ivan gật đầu. “Nhưng sau đó lại xảy ra trường hợp thứ hai, rồi thứ ba. Người duy nhất còn tỉnh táo sau khi trở về tên Mady, đã nói rằng lãnh địa của bầy sói đang mở rộng. Những nơi trước đây có thể đi qua, dần dần đã bị chúng chiếm giữ.”

“Đến thời điểm hiện tại, bà A Nhã đã nghiêm cấm mọi người tiến vào rừng rậm.”

[Ba Ba] vuốt cằm suy nghĩ: “Thảo nào ông chủ tiệm vũ khí lại phản ứng dữ dội khi nghe chúng tôi muốn vào rừng rậm như vậy. Có lẽ ông ấy từng tận mắt chứng kiến mọi chuyện năm xưa.”

“Mười năm trước, cậu chắc mới năm, sáu tuổi đúng không Ivan? Cậu có nhớ gì không?” [Bóp Hông Một Cái] hỏi.

Ivan khẽ lắc đầu, không trả lời câu hỏi. Bởi lẽ, thân phận “Ivan” này thực chất chỉ mới xuất hiện ở thôn được một tháng trở lại đây, sao có thể tận mắt chứng kiến chuyện năm xưa.

Không chỉ vậy, tất cả ký ức của dân làng hiện tại đều do cậu dùng ma pháp cấm để tạo ra. Khi ma pháp bị giải trừ, ngoài người chơi ra, sẽ chẳng ai nhớ rằng người tên “Ivan” đã từng tồn tại.

[Thủy Vô Nguyệt] hỏi tiếp: “Vết thương đó cụ thể ra sao? Cậu biết thêm thông tin gì không?”

Ivan suy nghĩ một lát rồi nói: “Theo bà A Nhã kể lại, vùng bị thương thâm tím, có màu đen kèm mùi tanh kỳ lạ.”

“Nhưng bà A Nhã còn lén kể với tôi rằng, bà đã thấy một làn sương đen tỏa ra từ vết thương, lan dần từ cánh tay đến não. Khi sương đen chạm đến não, Booker liền mất đi hô hấp. Tuy nhiên, lạ lùng ở chỗ những người khác đều bảo họ không thấy gì, nên bà ấy cũng hoài nghi bản thân nhìn nhầm.”

“Do trạng thái thi thể trông rất khủng khϊếp, lại thêm sự kỳ lạ của sương đen khiến bà ấy sợ hại, cuối cùng lấy lý do lo lắng dịch bệnh bùng phát để yêu cầu dân làng thiêu xác.”

“Nhất định phải cẩn thận, tuyệt đối không được để bị cào hoặc cắn trúng! Dù là vết thương nhỏ nhất cũng sẽ không thể lành lại!”

[Bóp Hông Một Cái] lập tức âm thầm phiên dịch cho khán giả trong phòng stream: “Nói đơn giản là nếu bị thương thì sẽ dính debuff chảy máu liên tục, tụt máu đến chết rồi quay lại điểm hồi sinh.”

Những khán giả đang xem phát sóng trực tiếp vốn không hứng thú với cốt truyện lập tức hiểu ra vấn đề.

“Căn bản là như vậy.” Ivan kết luận. “Nếu mọi người đã sẵn sàng thì chúng ta xuất phát nào. Trên đường đi, tôi sẽ giải thích thêm nếu mọi người còn câu hỏi khác.”

“Hảo!” [Bóp Hông Một Cái] giơ thanh kiếm trong tay: “Mọi người sẵn sàng chưa? Xuất phát nào!”