Khi Tôi Trở Thành NPC Không Thể Công Lược

Chương 8

“Tên tôi là [Bóp Hông Một Cái] , nhớ kỹ nha Ivan.” Người chơi tóc vàng vừa cười vừa nói.

“Được. Vậy anh đến tìm tôi có chuyện gì sao, người lữ khách nhiệt tình?” Ivan mỉm cười đáp lại, nhưng nụ cười lần này rõ ràng khác với kiểu khuôn mẫu ngày thường.

[Bóp Hông Một Cái] không biết diễn tả cảm xúc của mình lúc này ra sao, chỉ biết rằng... bản thân đang rất vui vẻ.

“Tôi vừa ở tiệm vũ khí chọn đồ thì nghe ông chủ nói rừng rậm rất nguy hiểm, nên muốn đến hỏi cậu một chút.”

Ivan hơi trợn mắt: “Vị lữ khách này, tại sao anh lại muốn vào rừng rậm? Nơi đó cực kỳ nguy hiểm đấy!”

[Bóp Hông Một Cái] mở to hai mắt, ngẩn người: “Không phải cậu là người đề xuất nhiệm vụ đó sao?”

Ivan bối rối: “Tôi sao? Tôi khi nào nói vậy?”

[Bóp Hông Một Cái] : “Mới đêm qua đó.”

Ngay sau đó, cậu thiếu niên tóc đen lập tức đỏ mặt, không rõ vì ngượng ngùng hay vì điều gì khác: “Thật xin lỗi! Lữ khách! Tối qua có lẽ tôi đã cầm nhầm ly rượu... Tửu lượng của tôi cũng không tốt lắm... Chuyện xảy ra tối qua... tôi thật sự không nhớ rõ nữa...”

Ivan cúi đầu, khẽ cẩn thận ngước lên đầy lo lắng: “Vậy... tối qua tôi có làm gì thất lễ với mọi người không?”

[Bóp Hông Một Cái] cảm thấy tim mình như bị chọc trúng một cái.

“Đừng lo lắng, Ivan, cậu không làm gì thất lễ đâu!” Người chơi tóc vàng vội trấn an. “Cậu chỉ nói đôi chút về ma pháp, rồi vô tình tiết lộ rằng mình mắc chứng mù mặt mà thôi.”

Có người khi say cũng sẽ không để lộ ra ngoài là bản thân họ đang sang, chỉ khi tỉnh táo lại họ mới nhận ra điều đó. Ivan có vẻ là kiểu người như vậy.

Điều này lọt vào trong mắt người chơi tóc vàng, anh ta lại cảm thấy cậu thật sự rất dễ thương.

Thiếu niên tóc đen Ivan: “...”

Cậu đưa tay che kín mặt, như thể muốn vùi đầu xuống đất trốn đi.

“Ha ha ha! Bình tĩnh nào, Ivan!” [Bóp Hông Một Cái] vỗ vai cậu, cười lớn. “Giờ cậu có thể nói cho tôi biết, rốt cuộc rừng rậm nguy hiểm ở chỗ nào không? Chúng tôi rất sẵn lòng giúp đỡ!”

“Không, tuyệt đối không thể vào rừng rậm!” Ivan thoát khỏi trạng thái xấu hổ, lập tức cảnh báo. “Tối qua chắc chắn là do say rượu nên tôi mới nhắc tới chuyện đó! Trong rừng có bầy sói cực kỳ nguy hiểm!”

Nhưng người chơi [Bóp Hông Một Cái] thì không hề cảm thấy sợ hãi, càng nhiều hơn là sự tò mò bị khơi dậy. Anh ta tràn đầy tự tin: “Không sao đâu Ivan! Chẳng lẽ cậu không tin vào năng lực của chúng tôi sao?”

“Tôi tin mọi người! Nhưng lũ sói đó không giống những con sói bình thường đâu!” Ivan vội vàng giải thích. “Chúng sở hữu sức mạnh đặc biệt. Một khi bị cào hoặc cắn trúng, vết thương sẽ không thể lành lại được! Mà ngược lại, càng để lâu, miệng vết thương đó sẽ càng lan rộng ra!”

“Sự ăn mòn chúng mang đến sẽ kéo dài mãi... cho đến khi nạn nhân tử vong mới thôi!”

[Bóp Hông Một Cái] ngay lập tức phiên dịch trong đầu: Nghe là biết chắc chắn còn ẩn dấu âm mưu của thế lực nào đó phía sau! Có lẽ bầy sói đó là sản phẩm thí nghiệm thất bại bị ném vào rừng! Không chừng còn dính líu đến giáo hội hoặc những âm mưu của hoàng tộc!

[Bóp Hông Một Cái]cầm lấy tay thiếu niên: “Ivan, hãy tin chúng tôi! Đám sói đó chắc chắn đã gây hại cho dân làng các cậu từ lâu rồi, hãy để tôi giúp mọi người xử lý chúng!”

“Nhưng mà...”

“Không nhưng nhị gì hết, chẳng lẽ cậu không tin chúng tôi sao?”

Trừ khi có cốt truyện bắt buộc, còn không thì NPC sẽ chẳng bao giờ từ chối yêu cầu của người chơi. Nhìn thấy vẻ do dự thoáng qua trên mặt Ivan, [Bóp Hông Một Cái] quyết đoán đẩy thêm một bước, ánh mắt kiên quyết: “Ivan, hãy tin tôi!”

Thiếu niên tóc đen lặng lẽ gật đầu, nhưng vẫn nghiêm túc nói thêm: “Nhưng có một điều kiện, mọi người phải để tôi đi cùng!”

“Tôi biết đường đi trong rừng rầm. Nếu mọi người đi một mình, khả năng cao sẽ bị lạc sâu bên trong.”

[Bóp Hông Một Cái] gật đầu tiếp nhận sự trợ giúp của NPC không chút do dự.

Cũng ngay lúc đó, do thay đổi góc nhìn, [Bóp Hông Một Cái] chợt nhận ra trên dây buộc tóc của Ivan có gắn thêm một chiếc lông chim màu đen. Chiếc lông vũ ấy ánh lên sắc vàng kim ở bên dưới, trông như một món đồ nhuộm màu chưa hoàn chỉnh.

Bình thường thì tóc Ivan đã che mất, cộng thêm tóc cậu vốn cũng màu đen nên chi tiết nhỏ này khó bị phát hiện. Hôm nay là lần đầu tiên anh ta nhìn rõ vật trang trí này.

[Bóp Hông Một Cái] buột miệng: “Hợp lắm đó.”

Ivan: “Hả?”

[Bóp Hông Một Cái]giơ tay chỉ về phía đầu cậu: “Chiếc lông vũ trên dây buộc tóc của cậu ấy.”

Ivan khựng lại, rồi mỉm cười: “Ừm, là món quà từ một người rất quan trọng với tôi.”

Người chơi gật đầu, rồi nói: “Vậy giờ chúng ta cùng bàn kế hoạch vào rừng rậm đi. Mọi người chắc cũng đã chọn xong vũ khí rồi.”

Thiếu niên tóc đen ôm cuốn sách, bước theo sau: “Được, người lữ khách nhiệt tình.”

[Bóp Hông Một Cái] nhìn giao diện nhiệm vụ , dòng chữ "Tìm Ivan xác nhận tình huống trong rừng rậm" vừa được đánh dấu đã hoàn thành. Anh ta mỉm cười hài lòng.

Không ai để ý rằng, NPC dẫn đường đang đi phía sau người chơi... cũng đang khẽ mỉm cười với vẻ hài lòng tương tự.