“Gì cơ? Các cậu định đi trừ khử bầy sói trong rừng rậm á?”
Sau khi buổi yến tiệc kết thúc, ông chủ tiệm vũ khí đón ngày mới bằng một tin động trời, cả người ngạc nhiên đến mức trợn mắt: “Là Ivan nhờ mọi người giúp đỡ sao?”
[Bóp Hông Một Cái] liếc nhìn đồng đội vẫn đang chọn vũ khí phía sau.
Nhiệm vụ lần này không giới hạn số lượng người tham gia, ai muốn đi thì cứ đi, càng đông càng tốt. Nhưng đây là lần đầu tiên một nhiệm vụ có yếu tố tấn công được giao bởi NPC dẫn đường như Ivan, nên cả nhóm đoán rằng có khả năng sẽ mở ra một phó bản.
Sau khi bàn bạc, cả bọn đồng lòng quyết định: Cả ba mươi người cùng nhau tham gia.
Suy cho cùng, đây là một trò chơi. Dù có những người chơi thích ngắm cảnh hay chơi game thư giãn, dưỡng lão, nhưng suy cho cùng thì đều đã từng trải qua việc cày quái, gϊếŧ boss lên cấp.
Sau khoảng thời gian yên bình ở tân thủ thôn, cảm giác mới mẻ ban đầu đã dần phai nhạt, những trận chiến mới mẻ trở thành thứ khiến họ tò mò và hào hứng nhất.
Tất nhiên, điều hấp dẫn nhất vẫn là ma pháp. Tuy nhiên, theo thông tin họ thu thập được, người hơi buộc phải rời khỏi thôn tân thủ mới có thể học được các kiến thức liên quan.
“Đúng vậy, có vấn đề gì sao, lão bản?” [Bóp Hông Một Cái]là người đứng ra đại diện nhóm đặt câu hỏi.
“Ivan sao lại...?” Ông chủ tiệm vũ khí là một người đàn ông trung niên dáng người rắn rỏi, có lẽ do công việc thợ rèn hàng ngày, cả người toát ra vẻ gần gũi, chất phác. Ông lẩm bẩm: “Cậu ta không nói với các người rằng rừng rậm rất nguy hiểm sao?”
[Bóp Hông Một Cái] nhanh chóng bắt được thông tin quan trọng trong lời nói ấy, liền hỏi ngược lại: “Không có. Rừng rậm có vấn đề gì sao, mà giờ ngẫm lại, hình như đúng là chưa từng thấy ai vào rừng rậm cả!”
[Bóp Hông Một Cái] gãi đầu, trên mặt hiện rõ vẻ hứng thú: “Tôi còn đang tò mò đây!”
“Không nên đâu... Ivan, thằng bé đó...”, ông chủ tiệm hơi ngập ngừng. [Ba Ba] cũng chủ động tiến lên.
Hiện tại cô đã thay đổi ngoại hình thành một cô bé tóc đen, ngũ quan tinh xảo, trông không khác gì một bé gái bình thường: “Thúc thúc, chẳng lẽ trong đó có bí mật gì không thể nói sao?”
Ông chủ tiệm là người rất yêu quý trẻ con. Nhìn thấy [Ba Ba], ông liền nở nụ cười hiền hậu: “Là [Ba Ba] à, thật ra cũng không phải không thể nói... Hả? Sao các cháu lại cười? Thúc nói gì sai sao?”
Cả đám nhìn nhau, ai có thể nhịn cười khi thấy một người đàn ông to lớn gọi một bé gái là "Ba Ba" chứ?
Ông chủ tiệm ngẫm nghĩ rồi bảo: “Chuyện này nên để chính Ivan giải thích thì hơn, có lẽ cậu ấy quên không nhắc với các cháu.”
Lúc này, một cô gái tóc xoăn nâu với ID trên đầu là [KPI Đều Biến Đi]bước tới: “Các cậu còn nhớ tối qua, Ivan trong trạng thái gì khi giao nhiệm vụ không?”
[Ba Ba] ngẩng đầu suy nghĩ: “Lúc đó cậu ấy cứ vòng vo mãi, không nói rõ ràng, thấy cũng bình thường mà.”
“Có vẻ chúng ta cần xác nhận lại chút thông tin.” [Bóp Hông Một Cái] gật đầu, phân phó. “Mọi người cứ chọn vũ khí đi, tôi đi tìm Ivan.”
[Ba Ba] hỏi: “Anh không chọn à?”
[Bóp Hông Một Cái] giơ ngón tay cái, nháy mắt: “Tóc vàng mắt xanh, với tư cách là dũng giả đích thực, đương nhiên phải dùng kiếm rồi!”
[KPI Đều Biến Đi] trợn mắt: “Anh tưởng mình là dũng giả thật đấy à.”
[Ba Ba] bật cười, nhón chân vỗ vai bạn mình: “Tớ thì lại thích kiểu tính cách của anh chàng “Đại Hông” này. Nhưng cậu cẩn thận đó, may mà tớ chưa mở stream, không lại bị fan anh ta mắng cho sấp mặt.”
“Mắng thì mắng, có liên quan gì đến tớ đâu.” [KPI Đều Biến Đi] khoanh tay quay đi.
[Ba Ba] trêu chọc nói: “Rồi lén khóc sau màn hình chứ gì?”
“Cậu có ý gì hả?!” [KPI Đều Biến Đi] nổi đóa, phong thái chị đại ban nãy biến biến sạch.
Ông chủ tiệm giơ tay vẫy: “Các cháu còn định mua gì nữa không?”
[KPI Đều Biến Đi] đặt tiền xuống bàn, cầm lấy cung tên gần đó: “Ai bảo không mua!”
[Ba Ba] vội giải thích: “Thúc đừng để bụng, tính cô ấy vốn trẻ con như vậy đấy.”
“Có sao đâu, [Ba Ba] à, cháu mới là nhóc con đấy.” Ông chủ tiệm cười cười, vẫy tay.
[Ba Ba] định cười, rồi lại cố nhịn, lẩm bẩm nhỏ giọng: “Tên mình đặt đúng quá trời.”
Ông chủ tiệm: “...?”
Bên kia, [Bóp Hông Một Cái] tìm thấy thiếu niên tóc đen đang ngồi đọc sách dưới tán cây lớn.
Cậu đang ôm một cuốn sách bọc da còn khá nguyên vẹn, nhưng bên trong đã cũ kỹ rách nát. Rõ ràng chủ nhân cuốn sách rất trân quý nó, dù sách đã cũ cũng không nỡ buông tay.
Thấy có người đến, Ivan gập sách lại. Vì sách có bìa bọc kín nên [Bóp Hông Một Cái] cũng không nhìn ra nội dung bên trong là gì.
“Có chuyện gì vậy, người lữ khách nhiệt tình này?” Ivan nở nụ cười lịch sự, đúng chuẩn kiểu mẫu trong sách giáo khoa.
Nhưng chính cách xưng hô ấy lại khiến [ Bóp Ngươi Hông Một Cái ] lại muốn cười. Sau bữa tiệc tối qua, trong mắt người chơi, Ivan giờ đây không chỉ đơn thuần là một NPC dẫn đường nữa. Cậu ấy bỗng trở nên... chân thật hơn, sống động hơn nhiều.