Làm Sao Nuôi Dưỡng Một Con Hung Thú Diệt Thế

Chương 34

Hắn nhảy phốc một cái đã đứng vững trên vai Cố Vu Mạc, còn dùng móng vuốt trắng như tuyết cào cào tấm huân chương trên vai anh như thể đang mài móng.

"Chíp chíp chíp!"

Tiến lên nào, chiến mã!

Phía sau, mấy người kia vừa trông thấy cảnh này thì đồng loạt nín thở, tim như muốn vọt lên khỏi l*иg ngực.

Bọn họ tưởng chừng như Cố Vu Mạc sẽ lập tức đưa tay kéo con nhóc gan trời này xuống, hoặc lạnh lùng dạy dỗ cho một trận nên thân vì dám cả gan đứng lên vai anh.

Trong số họ, hầu như ai cũng từng bị Cố Vu Mạc nghiêm khắc huấn luyện một trận nên thân khi mới trở thành tiến hoá giả, đến mức khâm phục sát đất rồi mới bằng lòng đi theo anh. Bọn họ kính nể anh từ tận đáy lòng, đồng thời cũng rất rõ tính cách anh mạnh mẽ và có kiểm soát đến mức nào.

Người ngoài vẫn cho rằng anh chỉ là một kẻ lạnh lùng ít nói, nhưng người từng quen biết anh đều hiểu rõ, Cố Vu Mạc từng cắt máu vượt qua trại huấn luyện phi nhân tính, từ địa ngục mà bò lên, trong xương cốt anh trời sinh đã có khí chất thủ lĩnh.

Cấp bậc tiến hoá càng cao, bản năng càng giống như đầu sói trong bầy.

Đây là điều mà giới tiến hoá giả ngầm hiểu với nhau.

Người thường thì lúc nào cũng gào lên đòi bình đẳng, đòi cấm ưu ái tiến hoá giả, nhưng lại không biết rằng nội bộ tiến hoá giả còn đấu đá tàn khốc hơn gấp bội.

Các tiến hoá giả trung và hạ cấp đều sẽ lựa chọn đi theo một người cấp cao hơn, trung thành với người đó, chấp nhận sự dẫn dắt của người đó.

Đây là bản năng ngưỡng mộ kẻ mạnh của loài người đã bị biến dị gen, và cũng là một trong những lý do lớn nhất khiến Cố Vu Mạc có thể trở thành Thủ lĩnh tối cao của căn cứ dù từng bị dân thường bỏ phiếu phản đối rất nhiều.

Những người vì anh mà chiến đấu, vì anh mà phục vụ nhiều không đếm xuể, giống như những con thiêu thân lao vào ánh lửa.

Tất nhiên cũng có các thế lực đối địch, nhưng dưới sức mạnh ở đỉnh cao như anh, tất cả chỉ như ánh lửa lập loè chẳng đáng để nhắc đến.

Mấy người phía sau hồi hộp đợi vài giây, nhưng cảnh tượng trong tưởng tượng họ lại chẳng xảy ra.

Cố Vu Mạc thậm chí còn hơi nghiêng đầu, thấp giọng dặn dò một câu: "Đừng để ngã."

Rồi cứ thế tiếp tục sải bước đi thẳng về phía trước.

"Thật là quỷ dị…" Có người nhỏ giọng nói, khó hiểu.

"Dù đúng là đáng yêu thật đấy, nhưng mà thủ lĩnh như thế thì có hơi nuông chiều quá rồi đó? Dù sao thì cũng là thứ được nhặt về gần khu vực vực sâu mà!"

Sao lại có thể để một thứ "chất ô nhiễm không rõ nguồn gốc" giẫm lên người mình chứ!

Đầu trọc đưa tay gãi gãi đầu, mặt cười hiền: "Nếu cậu từng nuôi mèo rồi, cậu sẽ hiểu ngay thôi."

Khi anh ấy khoảng tám, chín tuổi, vì muốn con mèo đen kiêu ngạo ở nhà chịu chơi với mình, cứ tan học là anh ấy lại vác cặp đi lên núi tìm châu chấu hay mấy con vật nhỏ để dụ nó.

Dù con mèo đen đó chỉ lướt nhẹ qua chân anh ấy như một cách "ban ân" cảm ơn, cũng đủ khiến anh ấy như được tiêm máu gà, cả người phấn khích không thôi.

Đáng tiếc là, vào đúng ngày trước khi đợt ô nhiễm bùng phát, con mèo đen ấy đã tự mình rời khỏi nhà.

Khoảng thời gian đó, rất nhiều động vật đều có những dấu hiệu bất thường, chỉ tiếc là mọi chuyện diễn ra quá nhanh, con người chẳng kịp nhận ra điều gì.

Dù có kịp chú ý thì với một tai họa có tính hủy diệt như vậy, con người vẫn sẽ luôn rơi vào trạng thái trở tay không kịp.

Mấy người lực lưỡng vừa nãy còn vây quanh Quý Ngôn với ánh mắt si mê, lúc này lại đồng loạt lộ ra vẻ không tin nổi.

"Dù đúng là rất đáng yêu thật… nhưng cũng không đến mức bị quyến rũ thành thế đâu."

"Ừm, tôi cũng thừa nhận là đáng yêu đấy."

"Tôi cùng lắm cũng chỉ muốn sờ một cái vào lớp lông mềm mượt kia thôi, chứ không phải để bị xem như đồ cho nó mài móng!"

Đầu trọc im lặng không nói gì, chỉ yên lặng nhìn họ ngoan cố cãi cùn.

Hừ, rồi xem… mấy người sớm muộn gì cũng bị vả mặt cho coi.

Đi thêm một đoạn nữa, xuyên qua một bụi lau sậy có màu sắc chói lóa đến mức không tự nhiên, cuối cùng họ cũng đến được điểm dừng của đoàn xe.