Làm Sao Nuôi Dưỡng Một Con Hung Thú Diệt Thế

Chương 33

Bộ lông vừa rồi còn bị cọ xát loạn xạ trong lòng ngực giờ cũng đã được vuốt lại gọn gàng hơn đôi chút.

Quý Ngôn thì không thấy biết ơn gì mấy, hắn vốn không thích bị người khác tùy tiện xoa đầu, lại phát hiện thật sự không thể cắn chảy máu liền nổi giận, định giương móng vuốt sắc nhọn ra cào người.

Bỗng nhiên, một luồng dòng điện nhẹ từ cặp sừng nhỏ trên đỉnh đầu truyền xuống, lan khắp toàn thân, lập tức khiến tứ chi hắn tê tê mềm nhũn.

"Chíp?"

Đôi mắt đen nhánh như bảo thạch khẽ nheo lại, cái đuôi vốn đang ve vẩy đầy khó chịu cũng chuyển sang lắc nhẹ đầy thư thái.

Dễ... dễ chịu quá...

Quý Ngôn chưa từng nghĩ rằng, bị chạm vào cặp sừng nhỏ nhạy cảm kia lại mang lại cảm giác thoải mái đến vậy.

Vừa rồi còn phản kháng dữ dội, giờ đã ngoan ngoãn nằm im hưởng thụ.

Cố Vu Mạc trầm ngâm nhìn hắn, như thể vừa phát hiện ra một "công tắc đặc biệt" nào đó không thể ngờ tới.

Anh dùng đầu ngón tay nhẹ nhàng chạm lên chóp sừng, cảm giác khi chạm vào vừa ấm vừa mát, trơn mịn như ngọc quý đắt tiền. Đầu sừng không hề sắc bén, trông giống như cặp sừng non vừa nhú của một chú dê con, cực kỳ đáng yêu.

Quý Ngôn khép mắt lại, từ cổ họng phát ra vài tiếng rêи ɾỉ khe khẽ.

Đó là biểu hiện của sự rất rất thích.

Trong đôi mắt đỏ của Cố Vu Mạc lướt qua một tia sáng, khí chất vốn luôn lạnh lẽo cũng dường như mềm lại trong chớp mắt.

Thì ra hắn không thích bị xoa đầu, không thích bị nắm móng vuốt… nhưng lại rất thích được vuốt sừng nhỏ.

Ngoan thật, hiểu chuyện thật.

Quý Ngôn bị vuốt sừng đến mức toàn thân thư giãn rã rời, không nhịn được lại nhét luôn cái đuôi bông xù to tướng của mình vào tay anh.

Đuôi cũng muốn được vuốt!

Trên mặt Cố Vu Mạc giờ chẳng còn chút lạnh lùng thường ngày nào, cả người như biến thành một con người khác, dịu dàng, ôn hòa. May mà anh quay lưng lại với mọi người, nếu không chắc chắn sẽ bị nhìn ra vẻ thay đổi bất thường của người luôn là thủ lĩnh lạnh lùng ấy.

Nhưng chỉ riêng việc thấy anh ôm một sinh vật lông xù thôi… cũng đủ khiến người khác sững sờ rồi.

Lâm Phong đi đến cạnh Lâm Mị Mị, cuối cùng cũng không nhịn được mà lên tiếng hỏi với vẻ tò mò: "Chị, chị từng thấy mèo thật chưa?"

Lâm Phong rất hiếm khi gọi chị gái lớn của mình một cách nghiêm túc như vậy.

Lâm Mị Mị năm nay đã hai mươi chín tuổi, nghe vậy liếc mắt nhìn Lâm Phong một cái: "Nhà mình trước kia từng nuôi mèo, dù bộ não đã được tăng cường phát triển sau khi tiến hóa, nhưng ký ức khi mới bốn tuổi thì chị cũng không nhớ được bao nhiêu."

Là nữ giới duy nhất trong đội, trông cô ấy có vẻ là người thờ ơ nhất với Quý Ngôn.

Điều đó chẳng khiến Lâm Phong bất ngờ chút nào.

Do dị năng của cô ấy có tính chất đặc biệt, người mà cô ấy thường xuyên tiếp xúc là đủ loại sinh vật có độc như rắn, bọ cạp, các loại chất ô nhiễm đã biến dị, đó mới là thứ khiến cô ấy cảm thấy hứng thú. Bên ngoài thậm chí còn đặt cho cô ấy biệt danh là "Mỹ nhân bọ cạp độc".

Tất nhiên chữ "mỹ nhân" là do cô ấy biết được biệt danh đó rồi ép người ta phải thêm vào.

Nhắc đến chuyện quá khứ, Lâm Mị Mị bỗng thấy bực bội: "Đó chắc chắn không phải mèo, mèo thật thì sớm đã tuyệt chủng rồi, cái đó chỉ là một loại chất ô nhiễm mới thôi."

"Chất ô nhiễm càng ngày càng phát triển theo hướng xấu xí và méo mó, có con xấu tới mức nhìn lâu còn khiến em tăng giá trị ô nhiễm. Sao lại có chất ô nhiễm nào trông đáng yêu và dễ chịu như vậy được chứ?" Lâm Phong lẩm bẩm, "Vả lại ngay cả anh Cố cũng nói rồi, trên người nó gần như không có giá trị ô nhiễm, phải mang về nghiên cứu."

Biết đâu… thứ này thật sự là một loài động vật chứ không phải chất ô nhiễm thì sao?

Câu nói ngây thơ ấy của Lâm Phong khiến Lâm Mị Mị không nhịn nổi mà muốn đấm Lâm Phong, và tất nhiên… cô ấy cũng không ngần ngại ra tay thật.

Với niềm tin sắt đá rằng "chị gái đánh em trai là lẽ đương nhiên", cô ấy không khách sáo mà vung nắm đấm.

"Á á á á!"

Tiếng hét bị đè nén của Lâm Phong khiến Quý Ngôn đang hoàn toàn đắm chìm trong kɧoáı ©ảʍ được vuốt ve bất chợt bừng tỉnh.

Hắn giật mình nhận ra mình có thể vừa rơi vào cái bẫy đầy cám dỗ mà loài người giăng ra, chẳng khác gì một quả "đạn pháo nhân hình ngọt ngào".

Hắn lập tức xoay người, nhảy phốc ra khỏi tay người đàn ông kia.