Năm chiếc xe chiến đấu đã được cải tiến đặc biệt để thích nghi với địa hình hoang dã đang lặng lẽ đỗ ở đó, toàn thân đen kịt như những con mãnh thú bằng thép vừa trải qua trận chiến khốc liệt.
"Chíp?"
Quý Ngôn tỏ ra vô cùng tò mò với mấy cỗ máy khổng lồ này, trong khi những người bị thương đang ở lại trông xe và các tiến hóa giả chăm sóc họ lại càng tò mò với hắn hơn.
Thấy Cố Vu Mạc không có ý định giải thích, Lâm Phong vội vàng bước lên giải thích thay anh.
Bảy tám ánh mắt lạ lẫm đổ dồn về phía mình, lần này Quý Ngôn lại chẳng hề hoảng sợ. Suốt cả đoạn đường, hắn đã bị mấy gã to xác phía sau nhìn chằm chằm như muốn ăn tươi nuốt sống nên sớm đã quen rồi.
Thì ra loài người là một giống loài kỳ quái đến thế, chuyện gì cũng làm quá lên được.
Biết đâu… bọn họ cảm nhận được khí thế diệt thế sắp sửa bùng nổ trên người hắn nên không nhịn được mà muốn cúi đầu thần phục?!
Mè he he he~!
Nghĩ đến đây, Quý Ngôn ưỡn bộ ngực lông xù nhỏ xíu ra, ngẩng cao đầu, dáng vẻ kiêu hãnh lại càng tăng thêm mấy phần đáng yêu, khiến người ta chỉ muốn chui đầu vào lớp lông mềm kia mà hít một hơi thật sâu!
Vài gã lực lưỡng phía sau lưng Cố Vu Mạc đều ôm ngực, nghiến răng nhịn lại.
Khốn kiếp, thật sự rất muốn sờ thử một cái!
Chỉ sờ một cái thôi! Không có ý gì khác cả!
Tuy nhiên, giữa những ánh mắt đang nhìn chăm chú kia, không phải tất cả đều thân thiện.
Một ánh nhìn mang theo sự độc ác được che giấu rất kỹ đang lặng lẽ liếc về phía bọn họ.
Đó là ánh mắt của Kha Lâm, người bị thương nhẹ nhất trong nhóm. Hắn ta chỉ bị gãy tay, mà đối với một tiến hóa giả thì chuyện đó chẳng là gì. Với những ai cấp bậc cao hơn, khả năng tự lành của cơ thể mạnh đến mức chỉ vài ngày là xương gãy cũng có thể tự liền lại.
Chỉ tiếc là hắn ta chỉ là một tiến hóa giả trung cấp. Nếu không phải năng lực dị biến của hắn ta khá đặc biệt thì lần hành động ở vực sâu này cũng chẳng đến lượt hắn ta tham gia.
Hắn ta vừa căm ghét vừa ghen tị với Cố Vu Mạc, kéo theo sự thù ghét lan sang cả Quý Ngôn.
Nhìn cái sinh vật nhỏ nhắn vô dụng thế kia, vậy mà Cố Vu Mạc lại thích nhặt về?
Nếu gϊếŧ nó đi, chắc cũng khiến hắn ta ngứa mắt không ít nhỉ?
Quý Ngôn không phát hiện ra ánh mắt của Kha Lâm, nhưng Cố Vu Mạc lại như cảm thấy được điều gì, anh ngẩng đầu lên, ánh mắt nhàn nhạt quét qua tất cả mọi người.
Dù cái nhìn đó chẳng mang theo ý cảnh cáo rõ ràng, nhưng khí thế áp đảo từ một tiến hóa giả cấp cao cũng đủ khiến tất cả phải cúi đầu, thu ánh mắt về, không dám nhìn lung tung nữa mà vội vàng tiếp tục làm việc.
Trong nhóm có vài người bị thương nặng, không thể đứng dậy, trên người đầy những vết thương do vụ nổ gây ra.
Bị thương là chuyện thường thấy nhất trong hoang địa và vực sâu, Quý Ngôn chẳng có chút tò mò nào về lý do vì sao bọn họ lại thành ra như vậy.
Hiện tại, thứ khiến hắn quan tâm hơn là mấy chiếc xe to đùng kia. Hắn dùng móng vuốt nhỏ đập đập lên người Cố Vu Mạc, thúc giục anh mau lại gần để tiện cho hắn quan sát.
Cố Vu Mạc làm theo, dẫn hắn đến trước chiếc xe chuyên dùng mở đường đầu tiên.
Đây cũng là chiếc xe lớn nhất trong năm chiếc, thân xe dày nặng đầy những vết máu loang lổ, rõ ràng cho thấy quãng đường phía trước chẳng hề dễ đi chút nào.
Quý Ngôn quan sát một lúc, bất chợt phát hiện một thứ vô cùng thú vị, chính là cái gương chiếu hậu ở hai bên thân xe!
Trong gương phản chiếu lại một sinh vật lông trắng muốt.
Hiện tại, sinh vật ấy đang rướn cổ, nhấp nhổm nhìn vào trong gương.
Để hắn có thể nhìn rõ hơn, Cố Vu Mạc dứt khoát đưa hắn lên sát gương chiếu hậu.
Lần đầu tiên, Quý Ngôn thấy rõ bản thân mình đến vậy.
Trước đây hắn chưa bao giờ biết mình trông như thế nào.
Hắn có ngoại hình rất giống một con mèo lông dài, nhưng đôi tai lại tròn vo, chiếc đuôi thì càng đặc biệt hơn, giống như tuyết báo, to tròn, mượt mà, phủ đầy lông, nhưng hoa văn thì lại khác biệt. Cả người trắng như tuyết, chỉ có chóp đuôi mang một vệt đen như bị mực nhuộm vào.