Quý Ngôn chớp mắt vài cái, phát hiện cảm giác khó chịu trong bụng đã giảm đi một chút.
Hắn dứt khoát ôm chặt lấy tay Cố Vu Mạc, không cho anh rút về, bá đạo đòi anh tiếp tục xoa.
"Chít chít!"
Cố Vu Mạc không hiểu hắn đang nói gì, nhưng cảm giác mềm mềm lông xù dưới tay khiến anh cũng không nỡ dừng lại.
Đôi mắt đỏ trong khoảnh khắc chuyển thành đồng tử dọc, rồi lại nhanh chóng tản ra trở về dáng vẻ tròn tròn bớt đi vài phần sát khí.
Cứ như vậy, cục bông nhỏ cảm thấy hài lòng, người đang "vuốt mèo" cũng rất hài lòng.
Chóp đuôi của Quý Ngôn bắt đầu đong đưa nhẹ nhàng, biểu lộ tâm trạng vui vẻ.
Thế nhưng những phút giây yên bình đó chẳng kéo dài được bao lâu.
Từ xa vọng đến tiếng bước chân hỗn loạn, Quý Ngôn lập tức ngẩng đầu lên, "vèo" một cái bật chế độ cảnh giác.
Hắn có thể nhận ra, đó là một nhóm người đang tiến lại gần.
Không chừng chính là đám lính đánh thuê từng định gϊếŧ hắn.
Hắn hít một hơi lạnh, rồi nhào thẳng vào ngực Cố Vu Mạc, cào mở áo anh, trốn vào bên trong.
Cố Vu Mạc bình thản nhìn hắn trốn, thậm chí còn tiện tay nhét luôn cái đuôi to lòi ra của hắn vào trong áo.
Bụi lau màu đen tím đã bị đột biến ở ven bờ sông bị vạch ra, để lộ nhóm người vừa đến.
Lâm Phong thở hổn hển, trên người còn dính máu, vừa nhìn thấy Cố Vu Mạc liền suýt quỳ sụp xuống: "Thủ lĩnh!"
Những người khác cũng lần lượt ùa theo phía sau anh ta, ai nấy đều kích động, tranh nhau gọi: "Thủ lĩnh! Thủ lĩnh!"
Thủ lĩnh?
Quý Ngôn đang núp trong áo hơi động đậy tai.
Mấy giọng này hình như không phải đám nhân loại xấu trước kia…
Vẻ mặt kích động lẫn hưng phấn của Lâm Phong lập tức khựng lại, chậm rãi chuyển thành hoảng loạn, anh ấy quay đầu lại hét lên phía sau:
"Lâm Mị Mị, tôi... tôi hình như bị ảo giác rồi!"
Nếu không thì làm sao có thể thấy được thủ lĩnh nhà mình, cái người mặt lạnh khó gần như tượng đá ấy… lại có một thứ gì đó kỳ lạ đang nhúc nhích trên ngực cơ bắp của anh!
Ánh mắt Lâm Phong quá mức hoảng sợ khiến mấy người phía sau cũng nhìn theo, rồi cả đám lập tức thay đổi nét mặt… vô cùng vi diệu.
Bọn họ vì quanh quẩn ở gần vực sâu nên không xem được livestream, hoàn toàn không biết đã có chuyện gì xảy ra.
Lâm Mị Mị dùng móng tay đỏ chót chạm nhẹ vào môi dưới: "Ừm… Thủ lĩnh, trước ngực anh hình như có… ký sinh thú."
Sắc mặt mọi người lập tức thay đổi.
Là một nhánh của loài ô nhiễm, ký sinh thú chính là loại sinh vật khiến người ta tránh còn không kịp.
So với cái chết trực tiếp, bị ký sinh còn đáng sợ hơn nhiều, loài ô nhiễm này có thể ăn mòn máu thịt, thậm chí là đại não. Những con ký sinh thú cao cấp còn có thể khiến thi thể của nạn nhân tiếp tục "hoạt động" một thời gian.
Giống như bị điều khiển thành một cái xác biết đi vậy.
Tuy nhiên, chỉ cần Cố Vu Mạc đứng đó thôi, khí chất lạnh lẽo và "chớ có đến gần" toàn thân anh cũng khiến người ta không tài nào liên tưởng nổi anh sẽ bị ký sinh.
Thế nhưng, dưới ánh mắt của tất cả mọi người, "vật thể lạ" trên ngực Cố Vu Mạc lại càng lúc càng… động đậy rõ ràng hơn.
Lâm Phong trừng to mắt: "Nó… nó chui ra rồi!"
"Chít!"
Quý Ngôn đột ngột ngóc đầu dậy từ trong áo, bộ lông trắng tinh bị cọ xát đến rối tung.
Hắn nghiêng đầu, trông cực kỳ ngốc nghếch và đáng yêu.
Chỉ là… hắn vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nhưng có "tọa kỵ" chống lưng, hắn cảm thấy tự tin hơn hẳn, không còn sợ hãi như trước nữa.