Làm Sao Nuôi Dưỡng Một Con Hung Thú Diệt Thế

Chương 31

"Á… ể?" Lâm Phong vừa định hét toáng lên, nhưng ngay khoảnh khắc nhìn thấy thứ lông xù kia, tiếng hét bỗng bị bẻ ngoặt, chuyển thành một tiếng đầy nghi hoặc.

Quý Ngôn âm thầm nghĩ, con người này trông càng ngốc hơn, thì ra giữa con người cũng có sự khác biệt lớn đến vậy.

"Cái gì thế này?"

"Mèo à?"

"Sao có thể là mèo được, hồi tôi mười tuổi nhà ở quê nuôi không biết bao nhiêu là mèo với chó, thứ này tuyệt đối không phải mèo."

Vài người đàn ông cao lớn lực lưỡng lập tức xúm lại phía trước nhao nhao vây quanh, chẳng còn chút nào cái vẻ ngoài hung dữ nữa.

Do có hướng tiến hóa theo hệ phụ trợ, Lâm Phong không chỉ là người yếu ớt nhất trong nhóm mà còn là người trẻ tuổi nhất.

Anh ấy vừa mới tròn hai mươi, sự yên bình trước tận thế đối với anh ấy chỉ là chuyện xảy ra năm năm trước khi được sinh ra.

Nghe thấy từ "mèo", Lâm Phong vừa cảm thấy xa lạ lại vừa không kiềm được sự tò mò, anh ấy lập tức nhảy nhót muốn chen vào.

"Cho tôi xem với!"

Nhưng với tay chân bé nhỏ của Lâm Phong thì chẳng thể nào đẩy nổi những người kia, cuối cùng một người đầu trọc bị ồn quá phát bực, túm anh ấy như túm con gà con, ném thẳng ra phía trước.

Lâm Phong trượt chân, suýt chút nữa thì ngã sấp vào mặt Quý Ngôn.

Một người một thú tròn mắt nhìn nhau.

Quý Ngôn hơi dựng lông, phì ra một tiếng: "Phì!"

Không được lại gần tôi như thế!

Lâm Phong ngơ ngác đứng thẳng người dậy, lần đầu tiên tận mắt thấy một sinh vật nhỏ xíu lông lá mềm mại như vậy, anh ấy phấn khích đến mức nói lắp: "H-hình như nó thích tôi!"

Đáng yêu quá đi mất! Răng cũng nhỏ xíu, mặt cũng nhỏ xíu, thế nhưng đôi mắt tròn vo chiếm một phần lớn trên khuôn mặt, trong suốt đến mức phản chiếu nguyên gương mặt của Lâm Phong.

Đầu trọc ngoài bốn mươi tuổi, là người lớn tuổi nhất trong đội, sờ đầu nói: "Phì hơi hình như không có nghĩa là thích đâu."

Cố Vu Mạc thẳng thắn hơn, đâm trúng tim đen: "Nó không thích cậu."

Lâm Phong lập tức có cảm giác như bị tảng đá lớn đè lên ngực, cả người đông cứng lại.

Anh ấy lại bị một sinh vật nhỏ đáng yêu như thế này ghét bỏ sao.

Cố Vu Mạc một tay ôm lấy Quý Ngôn, khóe môi cong lên: "Là hôm nay nhặt được."

Chưa để bọn họ kịp bày ra vẻ mặt kinh ngạc, anh đã bổ sung thêm một câu: "Vừa gặp mặt đã làm nũng với tôi, mức độ ô nhiễm trên người rất thấp, không có tính công kích, cần mang về căn cứ quan sát một thời gian."

Khóe miệng Lâm Phong giật giật.

Tại sao anh ấy lại cảm thấy những điều phía sau chỉ là cái cớ qua loa, còn câu bổ sung đầu tiên mới là câu nói thật lòng dành cho tất cả bọn họ?

Không không không, làm sao thủ lĩnh có thể trẻ con đến vậy được, chắc chắn là ảo giác của anh ấy mà thôi.

Lâm Phong dè dặt mở miệng: "Chào cậu."

Giọng anh ấy rất nhỏ, sợ sẽ làm hắn hoảng sợ.

Quý Ngôn được vuốt lông thuận chiều, nhìn thấy khuôn mặt ngốc nghếch của con người này dí lại gần thì không còn cảnh giác như trước, quay người lại đưa lưng về phía Lâm Phong, cái đuôi to lông xù rũ xuống.

Lâm Phong ngứa ngáy trong lòng, đây là lần đầu tiên anh ấy nhìn thấy một sinh vật dễ thương đến thế, phải dùng toàn bộ sức mạnh tự kiềm chế mới không giơ tay lên sờ.

Cố Vu Mạc dường như nhìn ra được sự thiếu kiên nhẫn của anh ấy, chưa để bọn họ nhìn đủ đã bế Quý Ngôn rời đi.

"Xe đã tới chưa?"

"Rồi ạ! Tất cả thương binh đã xử lý xong, có thể lập tức khởi hành về căn cứ."