Làm Sao Nuôi Dưỡng Một Con Hung Thú Diệt Thế

Chương 29

Vì vậy, cho dù những vật ô nhiễm cấp thấp này có khó ăn đến đâu, chỉ cần là người có kinh nghiệm sinh tồn ở hoang địa thì vẫn có thể tìm ra phần có thể ăn được.

Quý Ngôn được ôm trong tay, tò mò nhìn người đàn ông xử lý con cá chình bằng một tay.

Chỉ vài đường ánh sáng trắng quét qua, lớp da trơn nhớt đã bị lột sạch, để lộ phần thịt cá trắng nõn bên trong.

Cố Vu Mạc móc một chiếc bật lửa từ túi ra, Quý Ngôn chỉ thấy anh tùy tiện nhặt vài thứ dưới đất, sau đó ấn nhẹ một cái, một đống lửa liền bùng lên trước mặt họ.

"Chíp!"

Nóng quá!

Trong đôi mắt tròn xoe của Quý Ngôn phản chiếu ánh lửa, đây là lần đầu tiên hắn nhìn thấy "lửa".

Quả nhiên, loài người có rất nhiều điều mà hắn chưa biết đến.

Cục bông lông nhỏ trong lòng dần yên tĩnh lại, mắt không rời khỏi đống lửa, nhìn chằm chằm không chớp.

Cố Vu Mạc tưởng hắn sợ lửa, liền kéo hắn vào sát trong ngực hơn.

Đúng là con non, vừa nhút nhát lại vừa tò mò.

Khóe môi anh khẽ cong lên một chút, cứ thế xâu thịt cá chình đã xử lý sạch sẽ, đặt lên lửa nướng.

Gia vị mang theo chỉ có muối, anh rắc một chút lên trên, mùi thơm liền từ từ tỏa ra.

"Chíp……"

Quý Ngôn ngửi thấy mùi thơm liền mất hết hứng thú với lửa, bắt đầu cào cào tay anh, không ngừng vươn người ra phía trước.

Quả nhiên là đói rồi.

Cố Vu Mạc vẫn giữ vẻ mặt điềm đạm, nhưng tay thì nhanh hơn một chút.

Anh chưa từng nuôi thú cưng, nên hoàn toàn không có khái niệm gì về lượng ăn của động vật nhỏ.

Thấy Quý Ngôn có vẻ muốn ăn, cũng chẳng để tâm việc hắn vừa ăn mấy hộp thức ăn đóng hộp, liền đưa luôn miếng thịt cá chình đã nướng chín đến trước mặt hắn.

Trúng ngay tâm lý háu ăn của Quý Ngôn.

Hắn liếʍ vài cái xác nhận có thể ăn được rồi lập tức lao vào ăn ngấu nghiến, còn vừa ăn vừa phát ra mấy tiếng "grừ grừ" kiểu như đang bảo vệ thức ăn.

Con cá chình đó dài bằng cả cẳng tay dưới của Cố Vu Mạc, cũng bị Quý Ngôn ăn sạch sành sanh.

Đồ ngon như vậy, hắn không nỡ dùng Hắc Vụ để tiêu hóa, phải đích thân ăn vào bụng cho bằng hết, chỉ là sau khi ăn xong rồi, hắn mới bắt đầu cảm thấy... có gì đó không ổn.

Bụng... khó chịu...

Quý Ngôn khẽ rên lên một tiếng, lật người để lộ cái bụng nhỏ của mình: "Gù gù chí chí chí!"

Dạ dày lại khó chịu nữa rồi, nhưng lần này cảm giác không giống với lúc đói như trước.

Hắn không biết cái gọi là "ăn quá no" nghĩa là gì, chỉ có thể theo bản năng phát ra âm thanh tương tự lúc đói bụng khó chịu.

"Gù gù chí chí!"

Cái bụng nhỏ phình tròn lên, lớp lông mềm phía trên khẽ rung rung theo từng nhịp thở.

Trong mắt Cố Vu Mạc hiện lên vẻ nghi hoặc, anh không rõ đã xảy ra chuyện gì.

Chỉ thấy cục bông nhỏ đang lật người hướng về phía mình, để lộ phần bụng mềm mại và yếu ớt nhất.

Không chút phòng bị.

Ngây thơ đến mức chẳng giống một sinh vật có thể tồn tại trong thời mạt thế.

Cố Vu Mạc chưa từng gặp tình huống thế này, các ngón tay anh khẽ co lại, hàng mày chau nhẹ, cuối cùng vẫn là chầm chậm đưa tay lên, nhẹ nhàng đặt lên cái bụng mềm oặt ấy.

Vừa chạm vào cái bụng tròn vo, như thể bản năng hướng dẫn, anh không kiềm được mà xoa nhẹ vài cái.

"Gù gù chí chí?"